Gương mặt Vu Dịch càng lúc càng khó chịu, những mảnh vỡ của lọ hoa cứ vậy mà vang vãi khắp sàn nhà. Đồ vật mà anh rất quý trọng nay lại đổ vỡ. Thật khiến cho mình không kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
- Tôi xin lỗi…xin lỗi anh rất nhiều.
Vốn dĩ đồ vật này, là do mẹ anh khi xưa đã tặng vì thấy rằng chúng rất hợp khi để ở phòng anh. Cho đến khi không may bà ấy ra đi, anh cảm thấy từng món đồ của ba và mẹ tặng cho mình quý giá đến chừng nào. Anh vẫn luôn để chúng cạnh mình, trân trọng từng thứ một.
Hai, ba ngày nữa anh sẽ chuyển đến nhà ông ở cho nên vài món đồ đã được anh dọn trước đến đây, trong đó có lọ hoa này. Vậy mà không may, tình huống không may lại xảy ra. Cô lại bất cẩn để chúng vỡ như thế.
- Cô xin lỗi còn có tác dụng gì hả? Bao giờ lọ hoa này được lành lại, tôi mới tha thứ cho cô.
Lúc này, Lưu Tuệ Yên vội vã thu dọn những mảnh vỡ. Không may, cô đụng chúng một mảnh khiến cho ngón tay của mình bị đứt. Mặc kệ cho cơn đau rát truyền tới, cô vẫn phải làm cho xong.
Vu Dịch khẽ đặt một tay lên trán, cố kìm nén cơn giận đang hùng hổ. Lúc này anh mới để ý thấy rằng, những giọt máu đang tuôn ra từ tay Tuệ Yên. Chúng khẽ rớt xuống với những mảnh vỡ của lọ hoa, một cảnh tượng có phần ám ảnh. Anh lúc này mới cảm thấy xót xa làm sao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-thuong-nho-em/3373783/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.