Buổi sáng thức dậy, dư âm của tối qua khiến cho Đường Vu Dịch vẫn còn cảm thấy mệt mỏi. Hai bên thái dương của mình rất đau, anh khẽ xoa đầu rồi cố nhớ đêm qua đã xảy ra những chuyện gì. Hình như ăn uống với đối tác xong, mình hơi quá chén. Sau đó thì có người đưa về.
- Đợi chút chuyện đêm qua, Sam Sam hình như chính là…
Chính xác là như vậy, tuy lúc đó bản thân anh say nhưng vẫn nhớ như in hình bóng cô gái ấy. Lúc đó Tuệ Yên không đeo khẩu trang. Hóa ra những gì mà cô né tránh anh là vì không muốn biết bản thân chính là Lưu Tuệ Yên.
Vừa nghĩ, anh lập tức rời khỏi giường. Lấy quần áo rồi vào phòng tắm mà chưa đi ra ngoài vội. Hòa mình vào dòng nước ấm, tâm tư của anh hiện tại đang rất hỗn loạn. Nhớ không lầm, mình có nói những lời nào đó giống như vẫn còn rất nhớ Tuệ Yên vậy. Lại khiến cả hai đều cảm thấy khó xử hay sao.
" Lưu Tuệ Yên…"
Cái tên này, lại một lần nữa khiến bản thân phải suy nghĩ rất nhiều. Nhưng chung quy, cả hai cũng không giống như trước kia. Cứ vờ như không quen biết nhau cũng là điều đương nhiên. Có một điều Vu Dịch không hiểu, sao lại phải che dấu thân phận của mình khi biết sớm muộn gì anh cũng sẽ biết được.
_____________________________________
Nền nhà thoáng chống cũng đã sạch, vừa lau cô vừa nghĩ về ngày hôm nay chính là ngày cuối bản thân làm ở đây. Sau khi nghe Thường Quân gọi tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-thuong-nho-em/3372687/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.