Ngoài kia không biết mọi người tươi cười vui vẻ, rồi dần ra về thế nào. Còn trong phòng số tám, người đi qua hầu như không ai để ý cũng chẳng nghe được những âm thanh khiến mình cảm thấy đỏ mặt tía tai.
Hình như Đường Vu Dịch không biết mệt, anh cứ liên tục ra vào không ngừng. Người phụ nữ dưới thân đã mệt lả vì vừa lên đến cao trào, giờ đây Tuệ Yên cảm thấy rất mệt chỉ muốn ngủ. Nhưng nào cô có được yên với con sói già lâu nay chưa được ăn thịt, như thế này vẫn chưa nhằm nhò là bao để thỏa mãn anh.
- Ưm...Vu Dịch, em mệt quá...
Tiếng nói ngọt ngào của cô gái khẽ cất lên, dù có cầu xin đến thế nào Vu Dịch cũng không muốn buông tha.
- Ngoan, chỉ một lần nữa nhé Tiểu Yên.
Nói rồi anh khẽ lật người Tuệ Yên, cô nằm úp mặt xuống gối. Hai chân khụy xuống để lộ tư thế khiến cô đỏ hết cả mặt. Ngắm nhìn cô từ phía sau, Vu Dịch khẽ nuốt nước bọt vì quá đỗi quyến rũ.
Chiếc chày đặt đúng vị trí trọng tâm, nhắm chuẩn hướng mục tiêu rồi bắt đầu hành động. Nắm bóp hai quả đào từ phía sau, thứ đó thật êm ấm mền mại khiến anh sờ mãi không biết chán. Anh chỉ biết rằng lúc này thật sung sướng, tiểu đệ của mình cũng hang hái khoan rất nhiều lỗ. Chỉ tội cho cô gái, mệt cũng không được nghỉ ngơi.
" Mình đang làm cái gì vậy chứ?"
Nước mắt khẽ rơi xuống, dòng suy nghĩ ở đâu hiện về. Thuốc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-thuong-nho-em/3360641/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.