Khi ở nhà Tiêu Sở Ngôn, Tưởng Di không có cơ hội trò chuyện một mình với anh. 
Bà cố ý đẩy Dịch Sơ Ngữ đi, để lại Tiêu Sở Ngôn cùng bà ngồi ở phòng khách, mặt đối mặt không nói nên lời. 
Tiêu Sở Ngôn không biết Tưởng Di muốn nói gì với anh, chỉ biết rằng đó hẳn là điều mà bà không muốn Dịch Sơ Ngữ biết. 
Anh mang cho Tưởng Di một ly nước ấm. 
Tưởng Di không vòng vo, nói: "Tôi biết cậu." 
Nghe được câu này, Tiêu Sở Ngôn không khỏi kinh ngạc, lúc đó Dương Bình đến trường, làm ầm ĩ như vậy trong phòng giáo viên, bắt Dịch Sơ Ngữ phải gọi điện cho ba mẹ cô. 
Khi đối mặt với Dịch Sơ Ngữ, bọn họ đều tự nhiên tránh né quá khứ. 
Đây gần như là luật bất thành văn. 
Tiêu Sở Ngôn nói lời xin lỗi, vừa thay mặt mẹ anh, vừa là lỗi của anh. 
Tưởng Di khoát tay: "Chuyện này cậu không sai. Đó là một tai nạn, chúng tôi cũng không ngờ tới." 
Vẻ mặt của bà trở nên nghiêm nghị. 
"Thực ra, cả tôi và ba con bé đều không muốn hai đứa ở bên nhau. 
Ngập ngừng một lúc, bà nói tiếp: "Cậu không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra với con bé trong thời gian đó đâu, thực sự rất đau lòng." 
Tiêu Sở Ngôn biết. Anh biết cái chết của Mạnh Viên là một cú sốc lớn đối với Dịch Sơ Ngữ và khiến cô tổn thương rất nhiều, nhưng anh thực sự không muốn từ bỏ cô lần nữa. 
"Dì, con biết rồi." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-rung-dong/1886830/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.