Dịch Sơ Ngữ và Tiêu Sở Ngôn trở lại Vân Thành.
Tiêu Sở Ngôn cũng đã trở lại làm việc.
Vân Thành gần đây không có vụ án nào, rất yên bình.
Công việc của Tiêu Sở Ngôn dần có nhiều thời gian hơn, thỉnh thoảng có thể về sớm hơn nửa tiếng vào buổi chiều.
Bởi vì thời gian rảnh rỗi, bọn họ tổ chức một trận bóng rổ trong sở cảnh sát.
Nghe Tiêu Sở Ngôn vô tình nhắc tới, Dịch Sơ Ngữ đột nhiên rất mong đợi.
Đã lâu cô không thấy Tiêu Sở Ngôn chơi bóng rổ, thời trung học, Tiêu Sở Ngôn quả thật rất thích chơi bóng rổ.
Anh có thể lực tốt, hành động nhanh nhẹn, và là một trong những thành viên xuất sắc nhất của đội bóng rổ lớp.
Đối với Tiêu Sở Ngôn, chơi bóng rổ là một việc cực kỳ thường nhật, giống như việc ăn uống vậy, nhưng từ khi đi làm, anh đã dần tạm gác hoạt động này.
Sáng thứ hai, Dịch Sơ Ngữ dậy sớm, Tiêu Sở Ngôn còn chưa làm bữa sáng, cô đã đẩy cửa đi ra.
Sau khi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, Dịch Sơ Ngữ ngồi vào bàn ăn chờ.
Tiêu Sở Ngôn bưng ra hai bát mì, ngạc nhiên khi thấy Dịch Sơ Ngữ dậy sớm.
"Sao hôm nay em dậy sớm vậy?"
Dịch Sơ Ngữ ngậm một ngụm mì, nói: "Tự nhiên tỉnh giấc."
Anh cười nhẹ, tỏ vẻ không tin nổi.
Một con cú đêm như cô không có lý do gì thì sẽ không dậy sớm như vậy.
Sau bữa sáng, Tiêu Sở Ngôn diện trang phục giản dị, áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-rung-dong/1886829/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.