Hồ Bằng nói là thi, nhưng sự thật là để xa Oánh Oánh. Anh đâu có ngồi yên ở nhà, đâu có chịu rỗi rãi? Anh ngồi nhà cảm thấy cái ghế như có đinh đâm vào mông.
Xuyên Thanh thường xuyên tìm Hồ Bằng, mời anh ăn cơm hoặc đi tắm hơi. Ăn uống phần lớn có người mời, Xuyên Thanh kéo theo Hồ Bằng, giới thiệu Hồ Bằng là bạn công tác ở Sở Tài nguyên. Người mời và khách cùng dự vì khách khí với Xuyên Thanh, cho nên cũng rất khách khí với Hồ Bằng. Trong bữa ăn, Hồ Bằng không uống rượu nhiều, ngồi nghiêm túc, lặng lẽ không nói chuyện. Chủ và khách không ai biết anh là người thế nào, cho nên càng tỏ ra tôn trọng, coi anh như một nhân vật.
Xuyên Thanh coi đi tắm hơi là trò tiêu khiển thuần túy, là tắm cái “khô khan”, tuyệt đối không em út, chân có ngứa cũng chỉ gọi “bà chị” xoa bóp sơ qua. Tắm xong, nằm trong phòng nghỉ, uống trà, nói chuyện rất lâu, mục đích của Xuyên Thanh là nói chuyện chơi bài, nếu không anh mời Hồ Bằng đi ăn, đi tắm hơi làm gì?
Từ ngày được Hồ Bằng chỉ dẫn, Xuyên Thanh lòng dạ hả hê. Hồ Bằng phán đoán bài của Hiến Dũng và những người khác rất đúng, thực tế chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Ai cũng bảo Hồ Bằng có tài đoán được bài, tính được nước đi. Bảo anh có thể tính toán được nước bài là không đúng. Hồ Bằng “nhìn lưng” Xuyên Thanh, biết bài của anh, thêm vào đó là nhìn quá nhiều bài của “lợn” và “giết lợn”, lợi dụng kinh nghiệm và biết nước đi của Xuyên Thanh, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-nguoi/3007639/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.