Hồ Bằng không biết Oánh Oánh cũng đang đòi li hôn.
Lúc Oánh Oánh đề xuất li hôn, Văn Hòa chưa chuẩn bị tâm lý. Anh nói với vợ: “Anh A đòi li hôn, chị B đòi li hôn, anh không ngờ chúng ta cũng li hôn. Đời anh sợ nhất là em nói đến hai tiếng li hôn”.
Văn Hòa hỏi vợ tại sao có ý nghĩ ấy, là do anh hay tự bản thân Oánh Oánh. Nếu vì anh, cứ nói rõ sai lầm anh sẽ kiên quyết sửa chữa, đừng một gậy quật chết tươi; nếu vì Oánh Oánh, cho dù có chuyện gì ở đâu thì anh cũng sẽ bỏ qua, chỉ mong chị rút lại ý nghĩ li hôn.
Oánh Oánh bực tức: “Anh nói vậy có dễ nghe không, liệu có chuyện gì ở đâu? Em chỉ muốn li hôn với anh, vậy thôi”.
Thấy Oánh Oánh nổi giận, Văn Hòa vội giải thích: “Ý anh là, dù sao đi nữa thì anh cũng không trách em”.
Văn Hòa cho rằng, tiền đề để vợ chồng li hôn là tình cảm bị rạn nứt, không có cách nào hàn gắn nổi. Anh với vợ có lúc cãi nhau nhỏ, chỉ đấu khẩu, sự việc cũng không có gì căng thẳng, anh tự nhận thấy tình cảm vợ chồng rất tốt, muốn li hôn cũng không biết phải nói thế nào.
Oánh Oánh hỏi anh có hiểu đồng sàng dị mộng là thế nào không? Văn Hòa không dám đi sâu vào vấn đề này. Đồng sàng dị mộng có ba tình huống: thứ nhất chồng và vợ đồng sàng dị mộng; thứ hai, vợ và chồng đồng sàng dị mộng; thứ ba, chồng và vợ đều đồng sàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-nguoi/3007637/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.