Lúc tan cuộc chơi, Oánh Oánh nói với Hồ Bằng, gần đây Vân Tài vẫn đến chơi mạt chược với một nhóm người trong cơ quan chị.
Nghe nói vậy, Hồ Bằng không thể không hỏi được thua thế nào, điều này rấtquan trọng. Oánh Oánh làm việc ở Cục kinh doanh thuốc lá, ở đấy khôngnói gì đến lương cao, mà tiền thưởng mỗi năm cũng hàng chục nghìn đồng.Vân Tài vợ anh là trùm thua, chơi mạt chược với bọn họ chẳng khác nàođem cả gia tài ra chơi.
Oánh Oánh không muốn nói với Hồ Bằngnhiều chuyện, bị anh hỏi nhiều mới nói ra, sợ nói thua mấy nghìn Hồ Bằng không tin, bảo Vân Tài không có nhiều tiền để thua đậm như vậy.
Oánh Oánh không nói gì thêm, chỉ dặn anh về đừng nói gì với vợ là do chị mau mồm mau miệng. Nhưng dụng ý của chị là tốt. Những người kia được tiềncủa Vân Tài còn cười chị là “Bí thư doanh nghiệp thua lỗ”, chị chỉ nghĩVân Tài không nên chơi bài với họ, Vân Tài không nhiều tiền bằng bọn họ, càng chơi càng thua đau.
Hồ Bằng cáu lắm, anh về nhà trước hếtxem sổ sách đi chợ hàng ngày của vợ, không thấy chị ăn bớt tiền chợ. Anh lại đến ngân hàng để xem các khoản tiền gửi, cũng không thấy rút khoảnnào ra chi dùng. Anh gọi điện đến xưởng bột giấy nơi Vân Tài làm việc,hỏi xem gần đây nhà máy có khoản bù lương hoặc tiền thưởng nào không,người được hỏi trả lời đều không có khoản nào.
Thật kì lạ, VânTài lấy tiền ở đâu để thua? Câu hỏi cứ giày vò Hồ Bằng. Nhất định phảilàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-nguoi/3007624/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.