Hồ Bằng điên tiết đến bệnh viện Nhân Dân, đến phòng y tá nhà mổ khoa ngoại ngó nghiêng, hivọng có thể gặp được Chu Lâm. Từ hôm gặp Chu Lâm ở bàn mạt chược nhàOánh Oánh, anh cứ muốn được gặp cô ta.
Chu Lâm không ở phòng ytá, một chị y tá lớn tuổi bảo cô ta vừa phụ mổ xong, không biết đi đâu.Hồ Bằng tiu nghỉu bỏ đi, nhưng lại gặp Chu Lâm ngay trước cửa khu khámbệnh. Chu Lâm trông thấy Hồ Bằng trước, cô gọi to “anh Bằng” làm anhgiật mình.
Chu Lâm mặc áo blu trông khác hẳn khi chơi mạt chược.Không còn cái vẻ uể oải ngồi ở bàn mạt chược, có cái gọn gàng của một nữ công chức, trông càng hấp dẫn. Chu Lâm cháy bỏng nhìn Hồ Bằng, hồ hởihỏi: “Anh đến tìm em đấy à?”
Hồ Bằng không nói nên lời, chỉ cườikhông mặn không nhạt. Thấy Hồ Bằng như vậy, Chu Lâm càng sỗ sàng hơn:“Anh đến đây định nhờ em cạo hay sao đấy?”. Muốn gì thì cũng phải giữcái sự tôn trọng chính mình, Hồ Bằng cười: “Không, anh khỏe mạnh thếnày, không thể rơi vào tay em được”.
Chu Lâm nói: “Biết đâu đấy, em đã thấy có nhiều anh khỏe mạnh vẫn phải lên bàn mổ”.
Hồ Bằng thiếu tự tin giải thích tại sao mình đến đây, anh bảo đến thăm một người bạn truyền máu. Chu Lâm nói với anh, phòng truyền máu đang sửachữa, bây giờ việc truyền máu tạm thời để ở phía sau phòng cấp cứu, sợanh không tìm thấy Chu Lâm kéo tay anh đi về phía sau phòng cấp cứu.
Đến phòng truyền máu, Hồ Bằng thấy trong phòng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-nguoi/3007622/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.