Chương trước
Chương sau
Hắn cũng đang nghĩ, làm thế nào để có thể nhanh chóng hạ gục hai người này.

Trước đó đều là dựa vào sự sơ suất và khinh địch của đối phương, nhưng trạng thái hiện tại của hai Đại Đế này, chỉ e là không thể giải quyết bọn họ trong một chốc một lát.

Trong khi hai bên đang căng thẳng đề phòng nhau, đều đang đợi một cơ hội.

Rắc rắc…

Trên bầu trời nứt ra một lỗ thủng, tiên khí từ bên trong tỏa ra.

Xoẹt!

Một bóng người từ bên trong bay vọt ra, nhanh đến khiếp hồn.

Lâm Tiêu vốn đang định xử lý nốt hai Đại Đế, chợt cả người run lên.

Lúc này, Tuế Nguyệt Chi Lực trong người hắn điên cuồng chấn động.

Sức mạnh Tuế Nguyệt?

Lâm Tiêu không chút do dự, lắc mình một cái, thi triển tốc độ nhanh nhất để đuổi theo.

So với cơ duyên Tuế Nguyệt, hai Đại Đế này căn bản là không thể so được.

Lúc này, Lâm Tiêu cũng nhìn rõ bóng người bay ra từ Tôn Hoàng Giới.

Là một nam nhân, sau lưng treo một tấm bia đá dài ba mét.

Trong mắt Lâm Tiêu lóe sáng và giật mình.

Từ trong sự phản hồi của Tuế Nguyệt Chi Lực, thì tấm bia đá không lớn kia còn có sức mạnh lớn hơn nhiều so với mỏ vàng lần trước hắn phát hiện ở thánh địa Dao Trì.

Tấm bia đá kia là thứ gì vậy??

Lâm Tiêu cảm thấy tò mò, và trong lòng cũng đã có quyết định.

Bất kể thứ kia là gì, cũng đều phải đoạt cho bằng được.

Sức mạnh Tuế Nguyệt nếu có thể luyện thành, khoảng cách tới lúc khôi phục Kiếm Ma Tông cũng không còn xa nữa rồi.

Nghĩ tới đây, thân hình của Lâm Tiêu càng tăng tốc. . Đam Mỹ H Văn

Cái người vác bia đá ở phía trước dường như cũng đã phát giác được phía sau có người đuổi theo, tốc độ vốn đã giảm xuống, lại lần nữa tăng tốc.

Hai người kẻ chạy người đuổi, biến mất tại chỗ.

Chỉ còn lại hai Đại Đế của Tôn Hoàng Giới với vẻ mặt hoang mang.

Đi rồi sao?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thiếu niên quái vật kia đi rồi à?

Bọn họ được cứu rồi à?

Sắc mặt hai Đại Đế đỏ lên, vừa vui mừng nhưng cũng cảm thấy hổ thẹn.

Bọn họ đường đường là Đại Đế của Tôn Hoàng Giới, xuống thế giới này, lại mất mặt trong tình huống khó xử này.

Thật là mất hết cả thể diện rồi.

Cũng may là ở đây trừ bọn họ ra thì chẳng có ai nhìn thấy cả.

“Cái người vừa rồi mới từ Tôn Hoàng Giới xuống kia là ai vậy? Nếu cảm giác của ta không sai thì hình như mới chỉ là tu vi Sinh Tử Cảnh?”

“Quả thực là tu vi Sinh Tử Cảnh, không phải đã nói là người có tu vi Sinh Tử Cảnh không gánh nổi áp lực giữa hai thế giới sao? Vậy hắn xuống đây bằng cách nào vậy?”

“Ta càng ngạc nhiên hơn đó là sau lưng người này còn cõng thứ gì vậy?? Nhìn giống như một cái bia đá, thật kỳ lạ.”

“Mặc kệ đi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Nếu không, đợi thiếu niên quái vật kia nhớ ra, quay lại tìm chúng ta thì rắc rối to.”

“Đúng đúng đúng, mau đi thôi, trời ạ!! Thiếu niên quái vật này mà đặt trong Tôn Hoàng Giới thì cũng là trường hợp vạn năm có một đấy.”

Hai đại đế vui mừng cảm thán, đồng thời, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.

Nhưng hai Đại Đế vừa mới chuẩn bị quay người.

Trên bầu trời lại nứt ra một lỗ thủng nữa.

Từng bóng người từ bên trong hiện ra.

Thánh nữ có khí chất kinh diễm, ma nữ có sức hút yêu nghiệt, mỹ nữ lạnh lùng đẹp như hàn sương….

Đếm tỉ mỉ, vừa đúng bảy người.

“Này, hai vị, có thấy một người cõng bia đá Tam Sinh xuất hiện ở nơi này không??” Một nữ tử trong số bảy người lên tiếng hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.