Chương trước
Chương sau
“Đây……” Người đàn ông trung niên sửng sốt, vậy mà có người dùng cái cách này.

“Nhưng làm thế nào cậu có thể từ trong lời nói của tôi, phán đoán ra sự thật và manh mối?” Đây cũng là một việc khiến người đàn ông trung niên không hiểu nổi.

Câu trả lời của ông ta, kể cả có là câu nói dối, cũng sẽ không dễ dàng bị đối phương phát hiện. Vậy đối phương có thể dựa vào cái gì để nhận thức được sự việc có biến hoá.

“Dùng cái này!” Lâm Tiêu chỉ nào đầu mình

Khi hắn dùng sức mạnh thần hồn Bán Đế để tra xét, thật giả sẽ rõ ràng.

“Cho nên, trì hoãn thời gian vậy là đủ chưa?” Lâm Tiêu cười nói.

Vào khoảnh khắc tiếp theo tay phải người đàn ông nhanh chóng móc ra một viên thuốc màu đen ở trong túi áo ẩn. Hành động vô cùng nhanh chóng, ngay khi ông ta sắp nhét được viên thuốc vào miệng để tự tử thì Lâm Tiêu phất tay một cái.

Cả người đàn ông trung niên mềm nhũn, tứ chi vô lực nằm rạp xuống đất.

“Cậu, cậu……ư!! ư!!” Người đàn ông trung niên dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Lâm Tiêu.

Máu tươi từ miệng ông ta không ngừng chảy ra, Lâm Tiêu thấy cảnh này thì chớp mắt. Lần này Lâm Tiêu không ngăn kịp, hay thật đấy vậy mà tự mình cắn lưỡi.

Vậy thì cho ông cắn, cắn nhiệt tình vào. Uống thuốc độc một giây là chết, còn cắn lưỡi, xem xem ông cần bao lâu để chết được.

Dưới ánh mắt kinh hãi của người đàn ông trung niên, cậu thanh niên đưa tay lấy ra một ấn ký màu đen sau đó ném về phía ông ta. Cả người ông ta lập tức co giật dữ dội.



“Chủ, chủ nhân, tham kiến chủ nhân.” Mặt người đàn ông trung niên cung kính, cắn răng nói một câu không rõ ràng.

Lâm Tiêu lại móc ra một biên đan dược rồi nhét vào miệng đối phương. Chỉ một giây sau vết thương trong miệng người đàn ông đã hồi phục hoàn toàn, việc hạ phong ấn cũng kết thúc. Sự khác biệt giữa hai bên quá xa, phong ấn ma thuật có hiệu quả lên tới 99,999%.

Sau đó Lâm Tiêu từ miệng người này biết được những việc đã qua, và những thứ hắn đang muốn biết. Ý cảnh luân hồi người này chỉ thi triển được 1 công năng đó là hoàn nguyên.

Nhưng chỉ có vậy cũng đã đủ để người này hơn hẳn những người bình thường, đạt tới một địa vị cao trong Tiểu Trùng Quốc. Hắn liên tục cảm thán may mà thực lực bản thân hơn đối phương, hơn nữa năng lực luân hồi một ngày chỉ dùng được 10 lần.

Nếu không thì bản thân thật sự bắt không nổi đối phương. Sau đó Lâm Tiêu lại biết thêm một số việc ở Tiểu Trùng Quốc từ miệng người này.

Sau khi xác nhận hơn mười mấy cái tên có thể tạo thành rắc rối lớn cho Hoa Hạ Lâm Tiêu mới bắt đầu hành động. Cứ vậy hơn nửa ngày trôi qua đến khi màn đêm sắp buông xuống, Lâm Tiêu mới từ Tiểu Trùng Quốc bay về Hoa Hạ.

Vẫn là duyên nghiệt nhân quả, hắn không can thiệp quá sâu vào chiến tranh giữa hai nước, chỉ bắt mấy người có liên quan, cũng không giết người mà chỉ nhốt lại vào trong bảo tháp. Chuyện này cũng không có gì tóm lại là hợp lý.

Trước mắt thì thu hoạch ngày hôm nay khác tốt, ý cảnh tai ương của bác hắn, lại thêm loại ý cảnh luân hồi. Chỉ là ý cảnh luân hồi của người đàn ông trung niên này kém xa với ý cảnh của bác hắn.

Thiên Đạo tháp bảo ít nhất phải nhốt trong tháp 1 tháng mới đủ để đốt đèn trời. Lâm Tiêu lại biểu hiện như không sao hết, đằng nào tên kia cũng bị hạ phong ấn rồi, nhốt tới chết cũng được, cứ từ từ đốt đèn trời là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.