Chương trước
Chương sau
Khuỵ xuống.

Người đàn ông trung niên mềm nhũn trên mặt đất, một vệt máu đen từ khóe miệng chảy ra, cơ hội sống đang nhanh chóng tiêu tan.

"Hả? Độc dược?" Lâm Tiêu nhướng mày, hơi kinh ngạc.

Có vẻ như người này đã rất thành thạo việc Hồi Đương.

Người khác giết không được ông ta, vì để không bị người khác khống chế, thà tự giết chính mình, thủ đoạn cực kỳ dứt khoát không chút do dự.

"Ha ha ha, đúng vậy, là độc dược, lại còn là độc không có cách nào giải được. Hẹn gặp lại ở lần Hồi Đương sau, người Hoa Hạ chết tiệt, một ngày nào đó tôi sẽ không chỉ hành hạ cậu, mà còn tra tấn cả những người xung quanh cậu. Cứ chờ đấy!!! " Khuôn mặt của người đàn ông trung niên trở nên hung dữ, vừa nôn ra máu vừa hét lên giận dữ.

Dù sao ông ta cũng sẽ quay lại nên không giả vờ nữa.

Thấy hơi thở cuối cùng sắp biến mất, ý thức của người đàn ông trung niên đã trở nên mơ hồ, loáng thoáng nghe thấy bốn chữ.

"Tuế Nguyệt Hồi Tố!"

Ánh sáng xám loé lên, người đàn ông trung niên trực tiếp hồi phục lại. Ông ấy chưa mở mắt ra vội mà trước tiên duỗi eo, sau đó tay phải hướng về phía trước sờ soạng, chuẩn bị nhấp một ngụm trà áp chế lại kinh ngạc trong lòng.

So với trước kia thì ông ấy đã bắt đầu quen với chuyện này rồi.

“Lâm Tiêu, thực sự là tiếp xúc một lần là kinh ngạc một lần, sao có thể đáng sợ tới mức này……hả?” Người đàn ông trung niên mới nói được một nửa đột nhiên ngừng lại.

Bởi vì thứ ông ta sờ được không phải chén trà, rõ ràng chén trà ở…..

Một giây sau người đàn ông trung niên đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt đại biến. Bây giờ ông ta mới phát hiện ra một chuyện làm ông ấy kinh ngạc.

Ông ấy không thành công???

Đây vẫn là không gian kỳ lạ tràn ngập những ảo ảnh kỳ quái, Lâm Tiêu kia vẫn đứng đó trên mặt treo một nụ cười.

Đây là chuyện gì? Bản thân rõ ràng đã hồi phục toàn bộ, tại sao lại vẫn ở chỗ này?

Thật không có lý!

“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?” Lâm Tiêu châm biếm.

Mặt người đàn ông trung niên trở nên hoang mang, ông ta không sợ chết mà chỉ sợ không chết nổi. Đã nhiều năm như vậy ông ta đã trải qua hai lần bị người ta bắt lại rồi trói chặt tứ chi hạn chế toàn bộ cử động.

Lúc đó thì sống không được chết cũng không xong, cuối cùng ông ta phải cố gắng hết sức mới có thể chết được, sau đó lại trọng sinh. Ông ta vẫn còn nhớ, lần đó ông ta đã trả thù toàn bộ đám người đó và để bọn chúng chịu đựng sự dày vò gấp nghìn lần.

Nhưng chuyện trước mắt này làm ông ta không thể hiểu nổi.

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì tôi?” Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt vẻ mặt khó coi.

“Luân hồi không có nghĩa vô địch, mà tôi chỉ vừa đánh gãy đường lui của ông.” Lâm Tiêu không nói nhiều.

“Tại sau cậu, cậu có thể chặn lại luân hồi, có thể nói cho tôi biết?” người đàn ông tiếp tục hỏi.

“Rất đơn giản, tôi làm người không thích nói dối, nếu thực sự nói dối vậy thì tình hình nhất định có biến đổi, cần phải có thủ đoạn đặc biệt.” Lâm Tiêu cười nói.

Đây chắc là một loại tự cảnh giác của bản thân, hắn không thể trực tiếp nhận thức được ở khoảng thời gian nào đó vấn đề nằm ở đâu, vậy thì trực tiếp tìm gợi ý ở được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.