Trải qua bài học trước đó, lần này Lâm Tiêu thông qua thần niệm chỉ truyền đại quá khứ xuyên vào thế giới huyền huyễn của mình, còn là bản giản lược nữa.
Bác cả đầu tiên là giật mình, sau đó thất thần mất mấy giây, rồi mới tỉnh táo lại.
“Tiểu Tiêu, thật sự là cháu rồi!! Cháu làm bác nhớ muốn chết, cháu có biết là bác đã tìm cháu suốt bao lâu nay không!”
Bác cả sau khi tỉnh táo lại, đã hiểu đại khái những chuyện xảy ra trên người Lâm Tiêu.
Đôi mắt ông ấy ướt nhòe, tiến lên vài bước, ôm lấy Lâm Tiêu, gào lên thất thanh.
Bản thân ông cũng có con, đương nhiên hiểu rõ cảm giác mất đi con mình là thế nào.
Lâm Tiêu trở lại rồi, ông không chỉ cảm thấy vui mừng cho Lâm Tiêu, mà còn cảm thấy vui mừng cho vợ chồng em gái.
“Khiến bác lo lắng rồi.” Trong lòng Lâm Tiêu nổi lên cảm giác ấm áp.
Cảm giác được người khác quan tâm, lo lắng, cũng rất tuyệt.
Ở thế giới huyền huyễn, thỉnh thoảng hắn lại cảm thấy cô đơn, mà khi trở về Trái Đất, hắn mới cảm nhận được hương vị của gia đình.
Có nhà thật là tốt, có người quan tâm mình thật là tốt.
“Khụ...tiểu Tiêu, lát nữa con hãy ôn lại tình cảm với bác cả. Anh trai, em muốn hỏi anh, vừa rồi trong đầu anh nghĩ cái thứ vớ vẩn gì vậy!!!”
Mẹ Lâm Tiêu nói với hắn một câu rồi quay lại chất vấn bác cả.
“Cái này, anh...cái đó...ai ya! Tạm thời không nói mấy chuyện này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3523010/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.