“Cậu là ai, đây là chiến trường tiền tuyến, không cho phép.....ủa? Cậu, sao trông cậu....sao lại....”
Châu Hồng Phi kinh ngạc thốt lên, trên khuôn mặt lộ ra sự nghi ngờ và khó tin.
Thiếu...thiếu niên này có dáng vẻ giống y như cháu ruột của ông - Lâm Tiêu này.
Nhưng là dáng vẻ của Lâm Tiêu cách đây ba mươi năm về trước cơ.
“Bác cả, lâu rồi không gặp, bác còn nhận ra cháu không?” Lâm Tiêu mỉm cười, hỏi.
“Bác cả??? Đứa nhỏ này lại gọi mình là bác cả???” Châu Hồng Phi rùng mình một cái, đứng ngây ra tại chỗ.
Ông ta chỉ có một người em gái.
Người có thể gọi ông là bác cả, chỉ có một.
Cháu ruột của ông, Lâm Tiêu.
Người cháu mà ông yêu thương chiều chuộng từ bé tới lớn.
Nhưng vào ngày đại họa giáng xuống, Lâm Tiêu đã mất tích.
Ba mươi năm nay, không chỉ người của Lăng Tiêu Các tìm kiếm, ông ta cũng huy động toàn bộ người dưới trướng, toàn bộ các mối quan hệ, không ngừng tìm kiếm.
Nhưng cuối cùng vẫn bặt vô âm tín.
Châu Hồng Phi chăm chú nhìn thiếu niên cực giống với người cháu ba mươi năm trước của mình đang đứng trước mặt, trong mắt tràn đầy nhớ thương và ngạc nhiên.
Thiếu niên này là cháu trai mình?
Không, tuyệt đối không thể nào.
Đã qua ba mươi năm rồi, cho dù cháu ông thông minh, linh tuệ, trở thành người thức tỉnh, thì dáng vẻ cũng phải thay đổi nhiều rồi chứ.
Cho dù không xét tới sự thay đổi theo thời gian, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3523009/chuong-743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.