Can Anh Túc trợn ngược mắt nhìn Lâm Tiêu hừ hừ hai tiếng rồi nói: “Có thể không kinh ngạc sao, phí sinh hoạt một năm của cả vương triều Đại Can bọn ta cũng chỉ hai tỷ viên linh thạch là cùng. Mà cái nhãn trữ vật này bằng bốn năm phí sinh hoạt của bọn ta đấy, hay là do vận may của ta tốt quá nhỉ. Tiện tay nhặt một cái mà cũng có được chiếc nhẫn đáng giá nhất thế này.”
“Đáng giá nhất?” Lâm Tiêu lẩm bẩm một câu.
Sau đó thuận tay kéo đồ trong nhẫn trữ vật ra, cũng là một cái túi to.
Đông! Cái túi này rơi xuống đất phát ra tiếng kêu nghe có vẻ nặng hơn cái túi Can Anh Túc vừa lấy.
“Đây là……trời ơi! Lại là một túi to linh thạch cực phẩm!” Can Anh Túc hô lên.
Hơn nữa cái túi Lâm Tiêu lấy ra này còn nhiều hơn túi nàng ta vừa lấy. Dùng linh thức quét một vòng đôi mắt của Can Anh Túc sáng rực lên.
“Chín trăm hai mươi viên linh thạch cực phẩm! thật là phô trương!” Can Anh Túc tâm tình bối rối.
Cứ như vậy hai người mở tất cả nhẫn trữ vật trong hộp mù ra bắt đầu sắp xếp lại.
“Woa! Ta nhặt được một đạo khí, đáng tiếc lại là một chiếc rìu, không hợp với ta.”
“Đại Tiêu Tiêu, Đại Tiêu Tiêu, hơn ngàn rồi, ta lấy được một cái túi hơn ngàn viên linh thạch cực phẩm.”. Trải 𝓃ghiệ𝙢 đọc tr𝐮𝒚ệ𝓃 số 1 tại ﹏ Tr 𝑈𝙢Tr𝐮𝒚ệ𝓃﹒𝐯𝓃 ﹏
“Trò này vui, ta phát hiện ta vô cùng yêu thích nhẫn trữ vật, lần sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522985/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.