Chương trước
Chương sau


“Nhưng lại chả có cách giải thích nào khác, điều này thật khó tin……”

Đại Đế Bất Diệt cốc sau một hồi do dự thì bắt đầu tự lẩm bẩm với bản thân, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cả người không ngừng lùi lại phía sau.

Lâm Tiêu mặc dù bị Chân Long Tháp bao quanh nhưng vẫn nhìn được rõ dáng vẻ của đối phương lúc này.

Hả? Đại Đế Bất Diệt cốc làm sao vậy? phát bệnh à?

Lúc nãy ra chiêu mạnh quá nên bị phản phệ? Bị tác dụng phụ?

Lòng Lâm Tiêu không ngừng suy đoán, may mà Đại Đế Bất Diệt cốc lúc này vẫn không ngừng lùi lại, toàn thân Lâm Tiêu lúc này mệt mỏi vô lực, có lẽ nửa tháng nữa hắn cũng chưa thể hồi phục hoàn toàn.

“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao Thiên Đạo Tháp lại trong tay ngươi! Chỉ cần ngươi nói rõ mọi chuyện, bản đế sẽ cho ngươi một con đường.” Đại Đế Bất Diệt cốc nghi ngờ nhìn Lâm Tiêu.

Bản thân hắn còn chưa phát hiện, lúc trước vẫn còn gọi tên này là loại sâu bọ, vậy mà sau một màn kia đã từ từ thay đổi cách nói chuyện với Lâm Tiêu.

“Thiên Đạo Tháp!” Lâm Tiêu nhíu mày.

Tên bản mệnh của Chân Long Tháp là Thiên Đạo Tháp? Nghe cái tên này có vẻ lợi hại.

“Ta cũng không biết tại sao Thiên Đạo Tháp trong tay ta, hơn nữa kể cả ta có nói thì ngươi chắc chắn cũng không tha cho ta.” Lâm Tiêu trả lời.

Đại Đế Bất Diệt cốc hiển nhiên là một kẻ quyết cắn không buông. Tha cho hắn? sợ là mơ tưởng quá rồi!

Đại Đế Bất Diệt cốc thấy Lâm Tiêu nói vậy sắc mặt càng âm trầm, tỏ vẻ bất mãn.

Ngươi không biết không biết? Thiên Đạo Tháp đều là tự động bảo vệ chủ nhân, nhất là sau khi trải qua luyện hóa sơ bộ. Ngươi không biết thì ai biết…..đợi chút……

Đại Đế Bất Diệt cốc hình như nghĩ ra cái gì đó, một giây sau tầm mắt hắn như nhìn xuyên qua Thiên Đạo Tháp, nhìn vào Lâm Tiêu ở phía trong. Hắn liên tưởng tới những loại chuyện kỳ quái xảy ra trên người tên tiểu tử này.



Đại Đế Bất Diệt cốc tự nhiên như tỉnh mộng, giống như đã hiểu ra cái gì đó. Quả nhiên tên tiểu tử này không biết gì thật. Điều đó cũng có nghĩa Thiên Đạo Tháp tự động nhận đối phương làm chủ nhân.

Thiên Đạo Tháp ở một góc độ nào đó chính là đại diện cho Thiên Đạo. Nếu nói như vậy…..thì tên tiểu tử này là kẻ được Thiên Đạo công nhận?

Sắc mặt của Đại Đế Bất Diệt cốc đã âm trầm tới cực hạn. hắn chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, mồ hôi lạnh toát ra, tóc gáy đều dựng đứng cả lên.

Chỉ sau hai giây do dự hắn hình như đã quyết định xong, sát khí trong mắt dâng lên nồng đậm. Nếu thiếu niên này được Thiên Đạo công nhận vậy càng không nên để kẻ này tồn tại.

Nếu không sau này khi thiếu niên trưởng thành chắc chắn sẽ diệt môn cả Bất Diệt cốc, bao gồm cả hắn trong đó.

“Tiểu tử, nếu là Thiên Đạo Tháp của năm đó thì bản đế nhất định sẽ xoay người bỏ chạy. Nhưng sức mạnh của Thiên Đạo Tháp bây giờ chỉ còn lại một trong 108 đạo quy tắc thiên địa. Ngươi có thể phát huy được bao nhiêu uy lực chứ.”

“Chết đi, kể cả Thiên Đạo Tháp bên trong cũng sẽ mãi mãi bị huỷ diệt!”

Ánh mắt Đại Đế Bất Diệt cốc trở nên kiên định, khí tức cũng đã bao lấy Thiên Đạo Tháp. Sau đó một vầng hào quang từ trong người hắn bắn ra che phủ bầu trời.

Phụt! hắn phun ra một ngụm máu, cả người như già đi mấy chục tuổi.

“Huỷ diệt cho bản đế!!”

Đại Đế Bất Diệt cốc dốc toàn bộ sức lực đánh ra một quyền. Một quyền này tràn ngập sức mạnh thần bí, uy lực vô song khiến cho tất cả mọi người đều kiếp sợ. Giống như là một đòn đánh của thần linh vậy.

Ầm! một nắm đấm to khổng lồ màu vàng đen ầm ầm lao về phía Thiên Đạo Tháp. Mặc dù không gian xung quanh không phát ra bất kỳ âm thanh nào nhưng những vết nứt bắt đầu xuất hiện.

Trong những vết nứt là khoảng không gian trống trải im lặng chết chóc. Hơn nữa lực hút từ những khe nứt này rất lớn, dù là thần thức bị hút vào cũng không cách nào quay trở lại được. Giống như lỗ đen vậy.

Ong!!

Uy lực từ nắm đấm khổng lồ này vẫn còn chưa kết thúc, nó trực tiếp chộp lấy Thiên Đạo Tháp kéo vào những khe nứt kia. Lại cộng thêm lực hút từ những kẽ nứt làm cho Thiên Đạo Tháp không cách nào chống lại được.

Ầm ầm! Chỉ sau vài giây Thiên Đạo Tháp đã biến mất khỏi thế giới này.

“Khụ khụ……Thiên Đạo Tháp, là vật vốn không nên tồn tại! Hahaha……khụ khụ khụ……”

Đại Đế Bất Diệt cốc không ngừng ho ra máu, đôi mắt cũng bắt đầu xuất hiện những tia tan rã. Có thể thấy một chiêu lúc nãy đã ảnh hưởng tới hắn như thế nào.

“Con trai, phụ thân cuối cùng cũng báo thù được. Lần sau tỉnh lại, không biết đã là thời đại nào……” Đại Đế Bất Diệt cốc càng nói càng nhỏ, thân hình cũng từ từ tiêu biến.

Trong không gian tối tăm vĩnh hằng này, nơi này không có sự vận hành của thời gian, không có bất cứ quy tắc của thiên địa nào, khắp nơi đều là không gian nhiễu loạn dữ dội.

Tất cả mọi thứ sau khi tiến vào nơi này, bất luận là thứ gì, dưới sự tàn phá của không gian nhiễu loạn, đều sẽ nhanh chóng bị nghiền nát, hóa thành một phần của bóng tối.

Mà lúc này.

Bên trong lại xuất hiện một tia sáng duy nhất, đó là một tòa bảo tháp phát ra kim quang nhàn nhạt.

Lâm Tiêu ôm vẻ mặt ngơ ngác từ trong Chân Long Tháp, à không, là Thiên Đạo Tháp nhìn ra ngoài.

Thông qua trao đổi với Thiên Đạo Tháp, hắn cũng hiểu được một vài chuyện.

Chân Long Tháp, quả nhiên đúng với lời Bất Tử Cốc Đại Đế nói.

Tên thật của nó là Thiên Đạo Tháp.

Mà một món linh bảo thiên tiên thực sự, khi trời và đất hình thành ranh giới thì nó đã tồn tại rồi.

Khi bên trong Thiên Đạo Tháp có được sức mạnh viên mãn của một trăm linh tám đạo quy tắc, uy năng còn có thể cao hơn cả tiên khí đỉnh cấp, thậm chí có thể so với chí bảo Huyền Hoàng.

Có thể coi như là một món bảo vật nghịch thiên.

Nhưng không biết vì lí do gì, Thiên Đạo Tháp chịu tổn hại nghiêm trọng, sức mạnh quy tắc trong tháp bị tiêu tan hết.

Tháp linh cũng cận kề tan biến.

Là nhờ sự xuất hiện của Lâm Tiêu, mới khơi dậy sức sống cho linh tháp, khiến nó lần nữa xuất hiện dưới ánh mặt trời.

Chỉ là, trạng thái của Thiên Đạo Tháp hiện giờ, một trăm linh tám đạo quy tắc thiên địa ban đầu đã dập tắt, Lâm Tiêu lại thắp lên một đạo – Quy tắc Tuế Nguyệt.

Ký ức trong linh tháp cũng chỉ khôi phục được một phần nghìn tới một phần vạn.

Còn về những ý cảnh khác mà Lâm Tiêu lĩnh ngộ, hiện tại cũng chỉ là đạt tới cấp độ Lĩnh Vực.

Khoảng cách tới cấp độ quy tắc thiên địa còn xa tít tắp.

“Đây là bị kéo vào hố đen rồi sao???” Sau khi Lâm Tiêu thông qua Chân Long Tháp nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, khuôn mặt đầy vẻ ủ rũ, phiền muộn lẩm bẩm.

“Hố đen??? Đó là thứ gì?” Một bóng dáng yêu kiều từ đằng sau lưng Lâm Tiêu bước tới, tò mò hỏi.

Không phải cô nàng Anh Túc thì là ai chứ.

Trên khuôn mặt của cô nàng, một chút vẻ lo lắng cũng chẳng có, ngược lại, còn có bộ dáng phấn khởi nữa kìa.

“Đó là một nơi không thể nào thoát ra được, với sự vững chắc của Thiên Đạo Tháp, tuy là sẽ không bị hoàn cảnh xung quanh phá hoại, nhưng chỉ e là chúng ta sẽ bị nhốt ở nơi này mãi mãi rồi.” Lâm Tiêu trầm giọng, nói.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.