Giỏi lắm.
Hồng Ngưu? Trâu đỏ!
Hắn đây còn là kiện lực bảo Bắc Băng Dương đấy.
Không ngờ, kẻ bên cạnh mình còn là một kho báu Hồng Ngưu đấy.
“Đừng chém gió nữa, đi thôi, ban ngày chúng ta không mở rương, rương báu bạch ngân, thanh đồng, thực sự chẳng có gì tốt để mở.” Lâm Tiêu nói.
Gặp qua bao nhiêu là rương bảo vật hoàng kim vào phiên bản ban đêm như thế, còn có sự hấp dẫn của rương báu bạch kim.
Quay lại nhìn phiên bản ban ngày lại thấy thật bình thường, chẳng có gì đặc sắc, không có chút hứng thú nào cả.
Cho dù có một hàng rương báu bạch ngân bày ra trước mặt hắn, Lâm Tiêu cũng chẳng có chút động lòng.
“Được, mọi việc ta đều sẽ nghe theo sắp xếp của tôn thượng đại nhân, tôn thượng đại nhân bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không dám đi hướng tây.” Lão Ngưu lập tức nghiêm túc nói.
“Được, vậy ban ngày chúng ta sẽ đi tìm cái đám vây công quốc gia Yêu tộc lúc trước, tiện thể xem xem có người nào khác của yêu tộc không.” Lâm Tiêu nói.
“Rõ!!! Thưa tôn thượng đại nhân.” Lão Ngưu hô lớn, đáp lại.
Lâm Tiêu lúc này lại nhớ tới chuyện gì đó, bèn hỏi: “Trong yêu tộc, có cách nào để tập hợp tộc nhân một cách nhanh chóng không?”
Hôm qua bọn họ tìm cả ngày trời cũng không thấy bóng dáng một yêu tộc nào cả.
Hợp lí, nhưng lại bất hợp lí.
Tổng cộng có ba vạn người tiến vào, hôm qua Lâm Tiêu đếm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522960/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.