Chương trước
Chương sau


Hơn 7.000 điểm tích luỹ, sắp gấp đôi so với vị trí thứ hai, gấp bảy lần hắn.

Đây, đây……

Trong lòng Lâm Tiêu cảm thán, không hề nhìn ra.

Lão Ngưu này che giấu rất kỹ.

“Tôn thượng đại nhân, vị trí đầu tiên trên bảng thành tích không phải là ta sao?” Tộc trưởng Đầu Trâu trợn to hai mắt hỏi.

"Đúng là ngươi, nếu không, yêu tộc còn tộc trưởng Khai Sơn Man Ngưu thứ hai sao?" Lâm Tiêu nhìn kỹ lão Ngưu.

Giả vờ giỏi quá đó có điều cũng có tư chất giả vờ.

Cũng không biết tộc trưởng lão Ngưu này tích luỹ điểm như thế nào, kết quả siêu nhiên này cũng giống như Huyết Đồ đứng đầu danh sách giết người kia.

"Nhưng tại sao người khác lại lộ tên, mà ta lại là Đầu Trâu? Ta không xứng có tên sao?" Tộc trưởng lão Ngưu chán nản nói, trong mắt dâng lên lửa giận.

"Ồ?! Lão Ngưu, ngươi còn có tên sao?" Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.

Hắn còn tưởng rằng yêu tộc không thích lấy tên.

"Đương nhiên là có rồi, nhưng rất ít người biết, khi còn bé cha mẹ gọi ta là Ngưu Côn lớn lên gọi là Ngưu Bồng, về sau cũng rất ít người gọi ta tên." Tộc trưởng lão Ngưu vừa nhớ lại vừa nói.

"... Quên đi, ta cảm thấy gọi là Đầu Trâu thì thích hợp hơn." Lâm Tiêu nói.

Tộc trưởng lão Ngưu: "???"

Lâm Tiêu nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Mà này, lão Ngưu, vì cái ngươi lại đứng thứ nhất?" Lâm Tiêu tò mò và nghi hoặc hỏi.

"Cái này... Chuyện này ta cũng không biết, khi nhìn thấy mình ở vị trí đầu tiên ta cũng kinh ngạc." Tộc trưởng lão Ngưu không nói nên lời.

Nghe vậy, Lâm Tiêu hơi cúi đầu, lâm vào trầm tư.

Bảng điểm tích luỹ này có thể liên quan đến vị trí đầu tiên của trận đấu sáu ngày đó. Hoặc chỉ cần đợi đến ngày cuối cùng.

Nhưng, những điểm tích luỹ này được tính như thế nào?

Lâm Tiêu không rõ lắm, hắn đã không làm bất cứ điều gì khi bước vào chiến trường vạn tộc. Có vẻ như giết bao nhiêu người không liên quan gì đến số điểm.

Nếu không, Huyết Đồ đó đã giết nhiều người như vậy, lẽ ra phải đứng đầu bảng điểm tích luỹ nhưng trên bảng lại không có tên của Huyết Đồ.

Thay vào đó, Diệt Yêu Cốc chiếm hầu hết các vị trí trên bảng.

Đợi đã, Lâm Tiêu dường như đã tìm được một chút manh mối.

Nếu là Diệt Yêu Cốc, nghe nói rất giỏi trong việc đối phó với yêu tộc.

Nhìn nhận từ việc họ giải quyết hung thú bạch kim, họ cũng rất giỏi trong việc đối phó với hung thú.

Lâm Tiêu lấy từ trong túi ra ba viên đá, một viên màu trắng bạc và hai viên màu vàng. Đây đều là những thứ được tìm trên xác của hung thú sau khi giết nó.

Nhìn vào điểm tích luỹ của mình một lần nữa, Lâm Tiêu có một ý tưởng.

Nói không chừng điểm tích luỹ có thể liên quan đến viên đá này. Hắn có tổng cộng 1.100 điểm tích luỹ. Vậy một viên đá màu vàng tương đương với năm trăm điểm tích luỹ sao? Còn một viên đá màu bạc tương đương với một trăm điểm? Tính toán như vậy có vẻ rất hợp lý.

Nhưng…… sau khi nghĩ về vấn đề này, Lâm Tiêu quay sang nhìn lão Ngưu bên cạnh.

"Lão Ngưu, ngươi có bao nhiêu viên đá như thế này?" Lâm Tiêu hỏi.

"Loại đá này sao, để ta xem xem." Khi tộc trưởng đầu trâu nói, ông ta lấy ra một chiếc túi nhỏ từ trong tay mình.

Lâm Tiêu trợn tròn mắt. Bên trong chiếc túi nhỏ lấp lánh ánh vàng kia, chứa không biết bao nhiêu viên đá màu vàng.

Trong lòng Lâm Tiêu cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt nhìn lão Ngưu cũng thay đổi.

Không ngờ bên cạnh mình còn có một vị đại lão như vậy ẩn nấp.

Chỗ này phải giết bao nhiêu hung thú hoàng kim vậy.

Cơ mà không đúng.

Màn đêm vừa buông xuống chưa bao lâu bọn họ đã gặp mặt rồi.

Lão Ngưu cũng làm gì có thời gian hay địa điểm nào để mà giết nhiều đến thế.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tiêu, tộc trưởng đầu trâu dốc cái túi của mình ra.

Tổng cộng mười bốn viên đá vàng, một viên đá bạc.

Nếu dựa theo cách tính của Lâm Tiêu thì đá vàng là 500 điểm tích lũy, đá bạc là 100 điểm tích lũy.

Vậy tổng cộng lại vừa khéo chính là tổng điểm lích lũy của lão Ngưu, 7100 điểm tích lũy.

“Lão Ngưu, ta muốn hỏi một câu, chỗ đá này của ông là từ đâu mà ra vậy? Chẳng phải là ông chỉ giết một con hung thú hoàng kim thôi sao?” Lâm Tiêu hỏi.

Tộc trưởng đầu trâu vò đầu, ngu ngơ đáp: “Bẩm tôn thượng đại nhân, đúng là ta chỉ giết một con hung thú hoàng kim, ngoại trừ viên đá vàng moi từ trong cơ thể hung thú ra, số đá còn lại chính là được tìm thấy ở trong hang ổ của hung thú.”

Lâm Tiêu: “……”

Vậy cũng được nữa hả?

Hung thú canh gác còn có hang ổ cơ à?

Nghĩ tới đây, Lâm Tiêu chợt nhớ lại hai con hung thú hoàng kim bị hắn giết, không biết là ở gần đó có hang ổ không nữa.

Đáng tiếc là sau khi chiến trường vạn tộc từ phiên bản ban đêm chuyển sang phiên bản ban ngày, thì dấu vết của rương báu hoàng kim và hung thú canh gác cũng biến mất theo.

Xem ra, chỉ có thể đợi tới phiên bản ban đêm mở ra lần nữa rồi tính vậy.

“Vận may của ông đúng là tốt thật đấy.” Lâm Tiêu bất giác nói.

Người của Diệt Yêu Cốc nếu biết chừng đó người của mình, cố gắng vất vả cả ngày trời cũng không bằng lão Ngưu tùy ý nhặt một cái. Chỉ e là sẽ tức ói máu mất.

Ngay cả Lâm Tiêu cũng đang nghĩ, nếu không phải vì bây giờ hắn không thể sử dụng được Mắt Rồng Thiên Cực, thì hắn thực sự muốn nhìn xem khí vận hồng đoàn trên người lão Ngưu trông như thế nào đấy.

“Hề hề hề, tôn thượng đại nhân nói đúng trọng điểm rồi đấy.”

“Cha mẹ ta từ nhỏ đã nói vận may của ta lớn hơn người khác, cây gậy linh mộc trong tay ta cũng là được nắm trong tay kể từ hồi ta chào đời đấy.”

“Đừng thấy các tộc trưởng khác cứ gọi ta là lão Ngưu lão Ngưu, thật ra bọn họ đều là đám lão già khú đế, sống mấy ngàn năm rồi, mà ta mới chỉ có hơn bốn trăm tuổi thôi.”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.