Chương trước
Chương sau
“Lão đại uy vũ, nhất định phải nhanh chóng giải quyết tên tiểu tử kia.”

Những tiểu đệ may mắn còn sống sót lập tức vui sướng, lão đại dùng đến chiêu cuối này rồi, khẳng định mọi chuyện sẽ ổn.

Tên cầm đầu mặt mũi âm trầm nhìn Lâm Tiêu cười lạnh: “Hehe, bây giờ ngươi có muốn chạy cũng chả còn cơ hội đâu, để ta xem xem dùng chiêu cuối này rồi có đòi lại được cả vốn lẫn lãi không!”

Nói xong hắn lập tức rút đao hướng về phía Lâm Tiêu.

Xoẹt! Linh đao trong tay hắn phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, lúc đao được vung lên một luồng ánh sáng màu xanh lam cũng bắn ra bay về phía Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu thở dài một cái, có vẻ như đây là vật phẩm được mở ra từ rương bạc. Chỉ nâng tu vi lên được Luân Hải cảnh thôi sao, thế thì cũng thật yếu đuối.

Ngay lúc hắn đưa tay lên định bắt lấy luồng đao quang này thì một giọng nói hùng hổ vang lên sau lưng hắn.

“Để ta!!”

“Dám thương tổn tôn thượng, ta đập chết ngươi!”

Sau đó một cây đại trượng bằng linh mộc xuất hiện.

Ầm! lúc đao khí vào đại trượng chạm vào nhau thì chả có kỳ tích nào xảy ra. Đao khí bị đập vỡ tan tành. Mà trên thân cây linh mộc không có chút hao tổn nào, tới một vết xước cũng không có.

Lâm Tiêu trợn trắng cả mắt, hắn cả thấy tai mình sắp bị tiếng nổ này làm điếc luôn rồi. Con trâu ngốc này đừng có làm loạn thế chứ.

“Tôn thượng đại nhân, ngài không sao chứ!” Lão Ngưu đứng chắn trước mặt Lâm Tiêu.

Hắn không quay đầu cho nên không thể nhìn thấy Lâm Tiêu đang trợn trắng cả mắt. So với bộ dáng thê thảm lúc nãy, thì sao khi dùng đan được cũng đã tốt hơn nhiều. Vết thương trên cơ thể đã bắt đầu đóng vảy, chất độc cũng được giải hoàn toàn.

Ngoài việc khí huyết vẫn chưa hồi phục thì trạng thái cơ thể cũng coi như tốt.

“Không sao, nhưng lần sau ngươi có thể nhỏ tiếng đi một chút không.” Lâm Tiêu bất lực nói.

“Khụ, vâng, vâng thưa tôn thượng đại nhân, mấy kẻ này cứ giao cho ta!!” lão Ngưu nhìn tên cầm đầu nói.

Nếu không phải do trước đó đánh nhau với hung thú canh giữ rương vàng bị thương không nhẹ. Thì chỉ dựa vào mấy kẻ này cũng không thể làm gì hắn.

“Được rồi, được rồi vậy ngươi cố lên nhé.” Lâm Tiêu cũng không từ chối nói.

Nếu lão Ngưu muốn đánh với tên cầm đầu thì hắn sẽ xử lý mấy tên lâu la tiểu đệ phía dưới. Đợt thu hoạch vừa nãy cũng đã giúp hắn có tới 9 lần mở rương. Như thế còn thích hơn là đánh nhau với một tên cầm đầu.

Trong chiến trường vạn tộc cũng có nhiệm vụ chém giết đầu tiên và cả phần thưởng. Vậy không biết có nhiệm vụ giết người hàng loạt và phần thưởng không nhỉ.

Lâm Tiêu vừa nghĩ tới đây thì trên màn trời của chiến trường vạn tộc liền hiện chữ, đó là một loạt thông tin.

(Tên Huyết Đồ)

(Thế lực: Tông chủ U Minh tông)

(Thành tích: giết 100 người, hoàn thành nhiệm vụ, nhận phần thưởng.)

Nhìn thấy tin tức này, mắt Lâm Tiêu hơi co lại. Ai đó thực sự đã hoàn thành nhiệm vụ bách sát rồi sao?!

Điều đó chẳng phải là người này đã giết hàng trăm người trong một ngày sao? Người này thực sự là tông chủ của U Minh tông.

Nếu như nhớ không lầm, khi hắn ta ở vương quốc yêu tộc, thiên kiêu yêu nghiệt đầu tiên mà hắn ta giết chính là người thừa kế của U Minh tông. Hơn nữa, hắn ta còn cướp bá mâu cấp chân linh đạo khí từ tay đối phương mặc dù đã hiến tế rồi.

Xem ra phạm vi ảnh hưởng của Vạn Chiến Pháp Chỉ là rất rộng.

Sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy thông tin này, sự khinh thường trong lòng hắn cũng giảm bớt. Mặc dù hắn đã khôi phục cường độ thân thể về mức bình thường, nhưng cũng không thể quá bất cẩn.

Lấy tông chủ U Minh tông này làm ví dụ.

Giết một trăm người có nghĩa là có một trăm cơ hội để mở rương. Vì vậy, dưới hình thức hắc ám, cho dù tìm thấy bao nhiêu rương hoàng kim, hắn ta có thể mở chúng cho đến khi kết thúc. Không cần phải lo lắng về việc không có đủ cơ hội để mở rương.

Khi một con sư tử vồ thỏ, nó phải sử dụng tất cả sức mạnh của mình, vì vậy không nên bất cẩn.

Lâm Tiêu tự cảnh báo mình.

Trước khi hắn kịp thu hồi ánh mắt lại, bức màn ngày lại loé lên.

Một tin tức khác đã được cập nhật.

(Tên: Toàn thể thế lực lượng Diệt Yêu Cốc)

(Thế lực: Diệt Yêu Cốc)

( Thành tích: Lần đầu tiên giết chết một hung thú cấp bạch kim, hoàn thành nhiệm vụ thủ sát tập thể, giành được phần thưởng thủ sát tập thể.)

Lâm Tiêu hơi nheo mắt lại.

Hay lắm.

Hắn vẫn đang cùng người khác cướp rương hoàng kim, họ đã giết chết hung thú cấp bạch kim.

Điều này chẳng phải là là Diệt Yêu Cốc sẽ có được một rương bảo vật bạch kim sao?!

Một phần thưởng thủ sát và một rương bảo vật bạch kim. Diệt Yêu Cốc này sắp trỗi dậy rồi.

Hơn nữa, Lâm Tiêu cũng nhận thấy.

Trước đó, dù là hắn hay tông chủ của U Minh tông đều xuất hiện một mình trong tin tức. Còn Diệt Yêu Cốc là toàn thể thế lực, công thêm cụm từ 'nhiệm vụ thủ sát tập thể'.

Điều đó có nghĩa là khi Diệt Yêu Cốc giết hung thú cấp bạch kim đó có lẽ mọi người đã cùng nhau giết nó.

Trong trường hợp này, nếu một người giết một hung thú cấp bạch kim, có lẽ vẫn có thể nhận được phần thưởng thủ sát.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Tiêu gật đầu. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía đến lão đại thủ lĩnh đang đang chiến đấu với tộc trưởng Lão Ngưu.

"Lão Ngưu, mau kết thúc đi, chúng ta cần tới trận tiếp theo rồi." Lâm Tiêu nói.

"Được rồi, tôn thượng đại nhân, nhìn lão Ngưu ta nghiền nát hắn đây." Tộc trưởng lão Ngưu lớn tiếng đáp lại. Nói xong, ông ta vung linh mộc trong tay mạnh hơn.

Ở phía đối diện, thủ lĩnh có tu vi tạm thời khôi phục đến Luân Hải cảnh, dưới cái gậy lớn của lão Ngưu, căn bản không thể làm gì được.

Lâm Tiêu rút linh kiếm từ thắt lưng ra.

Bóng dáng hắn vừa động, bắt đầu len lỏi qua đám đông, những tiếng la hét nối tiếp nhau vang lên.

Trung bình một kiếm có thể giết chết 125 người.

Trong mộ kiếm của Ma tông và Vô Cực Kiếm Phái hắn đã lĩnh ngộ được hàng ngàn vạn kiếm pháp và kinh nghiệm. Cho nên cho dù cường độ cơ thể của Lâm Tiêu chưa khôi phục, chỉ dựa vào lĩnh ngộ của hắn đối với kiếm pháp, tổng cộng những người ở đây hợp lại cũng không phải là đối thủ của hắn.

Sau vài tức, chỉ còn lại ba người.

Lâm Tiêu đã thu dọn xác chết một cách sạch sẽ, trận chiến của tộc trưởng lão Ngưu bên đó mới sắp kết thúc.

Khi tu vi thực lực trên người thủ lĩnh lão đại kia bắt đầu suy yếu, cán cân thắng hoàn toàn nghiêng về tộc trưởng lão Ngưu.

Cuối cùng, dưới một đòn mạnh, thủ lĩnh lão đại đã bị đập tan tành. Lão Ngưu vẫn chưa hết tưc giận, đập liên tiếp hơn chục đòn, ông ta vẫn không dừng lại cho đến khi biến thành bọt máu.

“Thật là tức chết mà, vì một cái rương bảo vật hoàng kim, quá khó khăn rồi.” Tộc trưởng lão Ngưu không nói nên lời.

"Vậy số lần ngươi mở rương đã đủ chưa?" Lâm Tiêu đột nhiên hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.