Không phải vì hắn chê ít hay là sợ phiền phức.
Mà vì nhân chi sơ, tính bản thiện là truyền thống đức tính tốt đẹp.
Đã không đụng thì thôi, đã đụng là phải quét sạch cả đám.
Trong lúc đó, Lâm Tiêu cũng phát hiện ra một điểm đặc biệt.
Chiến trường vạn tộc phiên bản ban đêm hình như không có rương bảo vật thanh đồng.
Hắn liên tiếp gặp bốn rương bảo vật bạch ngân, lại không gặp bất cứ một rương bảo vật thanh đồng nào.
Nếu như là ban ngày thì rương bảo vật thanh đồng lại cực kỳ dễ gặp phải.
Ngay khi Lâm Tiêu lượn tới một kiến trúc di tích, từ sau tòa di tích ấy truyền tới tiếng đánh nhau và âm thanh gào rống.
Lâm Tiêu khẽ nhướng mày, nhanh chóng bước tới.
Trong đó có một giọng nói hắn rất quen thuộc.
Phía sau tòa di tích.
“Cái đám chết tiệt này, các ngươi bỉ ổi đến thế là cùng! Ba bốn chục tên vây lấy một mình lão Ngưu ta, không chỉ bố trí phục kích mà còn bố trí bẫy khí độc như vậy, thật kinh tởm.”
Một người đầu trâu thân hình cao lớn, trong tay cầm một cây gậy gỗ thô, bị một đám người bao vây xung quanh.
Trên người đầu trâu kia có vô số vết thương, toàn thân rớm máu, trên miệng vết thương còn có tầng khí đen nhàn nhạt.
Trong đó, vết thương trước ngực và đùi phải là sâu nhất, trông như một cái miệng lớn đầy máu có thể nhìn thấy cả xương
Cái miệng máu đó ngoác ra, trông đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522955/chuong-682.html