Lâm Tiêu nhẹ nhàng giơ tay lên, cây bút tím bắt đầu rung động lấy trời làm nền lấy đất làm điểm tựa.
Ánh mắt Lâm Tiêu sáng ngời, từng tia sáng phản chiếu trong con ngươi hắn.
Nội hàm Nho đạo? thứ hắn thừa thãi nhất chính là nội hàm Nho đạo.
Chỉ là những thứ ấy không phải học được ở thế giới này, vậy thì cũng có sao. Hắn cũng đâu phải người của thế giới này, từ thể xác tới linh hồn đều không phải.
Nhìn xem.
Còn về việc đem những thứ từ thế giới của hắn tới thế giới này sẽ phát sinh ra chuyện gì. Hắn căn bản không quan tâm.
“Nhật nguyệt hốt kỳ bất yểm hề, xuân dư thu kỳ đại tự.”
(* thời gian trôi nhanh không thể giữ lại được, bốn mùa luân hồi không ngừng.)
“Duy thảo mộc chi linh lạc hề, khủng mỹ nhân chi trì mộ.”
(*Cỏ cây không ngừng khô héo, ta không khỏi lo lắng người cũng sẽ già. Người ở đây chỉ nhà vua)
Hai hàng chữ vàng nhạt được viết ngay ngắn trên không trung. Những người đứng xem xung quanh hoàn toàn chết lặng, đến cả lão Đằng cũng không dám tin. Đám Nho gia đều phát ngốc.
Hay! Đoạn mở đầu đúng là thơ hay.
Cảm nhận được nhật nguyệt giao thao, cảm nhận được sự sinh sôi tàn héo của cây cỏ.
Lâm Tiêu cũng không để ý đến mọi người xung quanh, trong lòng hắn chỉ đắm chìm vào bài thơ kia. Bài thơ này là Ly Tao của Khuất Nguyên. Là một bài thơ mang đậm chất tình ở thế giới của hắn, bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522781/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.