Nho đạo……
Lấy tài khí để nhập cấp, đọc sách, viết lách, đều là những cách để tăng tu vi ngộ tính. Lúc đầu, Nho đạo lấy tu thân dưỡng tính, trị quốc bình thiên hạ, tu dưỡng nội tại, kéo dài tuổi thọ làm chủ đạo.
Nhưng đến hậu kỳ Nho đạo mới thể hiện ra sức mạnh uy lực của nó. Nhập trận là thần, mở miệng thành văn. Lời nói ra đều có căn cứ, một câu cũng có thể trảm yêu, một bài thơ cũng có thể diệt tà, một đoạn văn phá tan đại địch.
Chỉ là số người tu luyện tới hậu kỳ, ít đến thảm thương. Thượng cổ đã chả có mấy ai chứ đừng nói tới bây giờ.
“khụ!” Lâm Tiêu ho một tiếng rồi đưa tay phải chỉ lên không.
Ngay lập tức một đạo quang mang tím ngắt phát ra từ người hắn. Tài khí và chính khí từ xung quanh bỗng chốc đổ dồn về phía hắn, sau đó hoà nhập vào luồng quang mang màu tím kia.
Tiếp theo đó một cây bút lông màu tím cũng từ từ ngưng tụ lại. Phía trên còn có dấu ấn rồng bay phượng múa, phía dưới có núi non cây cỏ, vạn vật sinh sôi.
Phong cách và đẳng cấp của nó khác hẳn với cây bút ngọc của lão Đằng.
Lâm Tiêu lúc này cực kỳ hài lòng.
Nhưng những người đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này thì chả khác nào gặp quỷ. Đến cả lão Đằng cũng sững sờ.
“Ý cảnh giai đoạn sơ cấp mà cũng ngưng tụ được văn bút sao, đây là chuyện hoang đường gì đấy.”
“Chả phải bảo là ý cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522780/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.