Hoá ra một đệ tử khác của Huyền Kiếm Môn tìm thấy một loài cây quý trong vũng bùn lầy phủ đầy sương.
Hơn nữa hắn chỉ cách bảo vật này khoảng 100m, đệ tử này vô cùng thận trọng, hắn không quên dò xét tình hình xung quanh.
Theo lẽ thông thường xung quanh mấy bảo vật chắc chắn có yêu thú thủ hộ, xem ra vị đệ tử này vô cùng hiểu điều này.
“Quả Đoạn Lôi, vậy mà ở đây có một câu quả Đoạn Lôi nghìn năm.”
“Người này may mắn thật, lúc đột phá Hoá Đỉnh cảnh nếu có quả Đoạn Lôi thì sức mạnh sẽ tăng gấp bội, hơn nữa còn có cơ hội có được lôi hoá thể.”
“Cái gì? Thế gian này mà cũng có vật như vậy, có thể lợi dụng được cả lôi điện?”
“Lần trước vào Tử Vân bí cảnh, đệ tử Huyền Kiếm Môn cũng đại thắng, xem ra lần này cũng thu hoạch được nhiều.”
“Đương nhiên, kia là, kia là! Đó chính là sư huynh thủ tịch Phiêu Miểu Phong, đúng là vô cùng may mắn.”
Các đệ tử khác đều ngưỡng mộ theo dõi vị đệ tử này, kể cả hắn có không dùng quả Đoạn Lôi, bán ở chỗ giao dịch hàng trong tông môn cũng phải kiếm được một khoảng to.
Ài, thật đáng tiếc bọn họ không vào được.
Ba cường giả Hoá Đỉnh cảnh còn lại cũng thu hồi tầm mắt. Hừ chỉ là quả Đoạn Lôi thôi mà. Bọn họ bĩu môi nhưng lòng lại chua chát, vô cùng ghen tị.
“Hả?”
“Nguy rồi! đây, đây là chuyện gì vậy!!”
“Làm sao, làm sao lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522612/chuong-292.html