Đại ân này, so với ơn cứu mạng còn trân quý hơn.
“Lâm huynh, ta, ta....”
Khương Lãng lắp bắp, đôi mắt ngấn lệ lưng tròng, hắn không biết bản thân nên nói gì mới phải.
“Khương huynh, đừng cảm động vội, có con dê dính bẫy rồi kìa.” Ánh mắt Lâm Tiêu sáng lên.
Trong phạm vi linh thức của hắn, có một chùm sáng khí vận màu đỏ đang tung tăng nhảy nhót tới.
Bên ngoài bí cảnh Tử Vân.
Sau khi linh tuyền chảy lại hình ảnh của Hàn Thiên Ngạo cũng biến mất không chút tung tích.
“Hả? Trưởng lão, Hàn sư huynh đâu rồi?”
“Còn phải nói à, khẳng định là muốn cướp cơ duyên của Khương sư huynh, đang ở trong một nơi nào đó tu luyện hoặc luyện hóa rồi.”
“May mà Khương sư huynh được thiếu niên thần bí kia cứu, mặc dù Khương sư huynh bị phế mất võ công nhưng lúc bình thường huynh ấy đối xử với mọi người rất tốt, chắc là sẽ không sao.”
“Hừ, Hàn Thiên Ngạo thật là quá đáng!”
“Quá đáng? Cơ duyên chỉ đến với người có chuẩn bị, các ngươi thấy Khương sư huynh đã mất hết tu vi xứng đáng làm thánh tử hơn là Hàn sư huynh sao?”
Mọi người thì luôn đồng tình với kẻ yếu, cho nên đại bộ phận đệ tử của thánh địa vẫn đứng về phe Khương Lãng. Bọn họ từ lâu đã biết Hàn Thiên Ngạo sẽ đuổi theo Khương Lãng để cướp cơ duyên.
Mặc dù lý do rất hợp lý nhưng nói về tình người thì thật bất nhân. Lần này vào bí cảnh Tử Vân không chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-ton/3522611/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.