Hoa bay tán loạn, như là có vô số cánh hoa đang được thả từ trên bầu trời xuống, hương hoa từ những cánh hoa tan ra, ngập cả căn phòng. Nơi này thật ra chỉ là một căn phòng bình thường mà thôi, thế nhưng lúc này lại như là một biển trời hoa, tựa như là một không gian khác biệt, chứ không còn là căn phòng nữa.
Những cánh hoa rơi xuống đầy đại địa, tạo thành một tấm thảm hoa mênh mông bát ngát.
Ở trên thấm thảm hoa là một chiếc ghế, chiếc ghế này tản ra ánh sáng mơ hồ, như là màu của bảo ngọc, sáng lóa. Ngồi trên đó là một thiếu nữ xinh đẹp như ngọc. Thân ảnh thon thả ngồi giữa chốn thảo nguyên như tiên nữ không nhiễm chút bụi phàm. Mái tóc dài như làn nước mùa thu chẻ từ đầu xuống lưng, trên mái tóc đen một cánh hoa đào nằm im ở đó như nằm trên làn nước, mái tóc như phát ra ánh sáng nhàn nhạt, như bội ngọc phát sáng.
Khuôn mặt tiên thiên, trên khuôn mặt hoàn mỹ đó ngũ quan kết hợp vô cùng tinh xảo, lông mày như hoa trong nắng sớm, cặp lông mi như cành liễu vờn trong gió, nhẹ nhàng run run, kiều diễm vạn phần, đôi môi nhỏ nhắn như đóa hồng nở rộ, xinh đẹp vô cùng.
Nàng không ai khác chính, chính là Cầm Nguyệt tiên tử.
Ngay lúc này, nàng nhẹ ngẩng đầu lên, bỗng thấy tại một mảnh không gian phía trước trở nên run động, ngay sau đó, một bóng người chậm rãi đi ra, dần dần bóng người cũng trở nên rõ ràng.
Người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-than/2331229/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.