Tất cả mọi người ở đây đều vỗ tay, thế nhưng chỉ có Dạ Ảnh lại không, hắn ngồi ở đó uống trà, ánh mắt cũng không đổi một chút nào.
Bởi vì cầm khúc này không hoàn hảo, và hơn hết, hắn tại sao lại phải vỗ tay?
Mọi người im lặng trở lại, chợt thấy một người thanh niên đột nhiên đứng dậy, tay chỉ về hướng Dạ Ảnh, nói:
- Ngươi tại sao lại không vỗ tay?
Tất cả quay đầu lại nhìn Dạ Ảnh có vẻ bất thiện.
- Tại sao ta lại phải vỗ tay?
Dạ Ảnh vừa ngáp vừa nói, nhìn dáng vẻ của hắn có chút bất cần đời.
- Hừ!
Lời Dạ Ảnh vừa nói xong lập tức nghe được rất nhiều người hừ lạnh bất mãn. Vô số luồng khí tức mạnh mẽ áp xuống người hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đồ sát Dạ Ảnh.
Lúc này vị cường giả có đàn đạo có chút bản lĩnh chợt đứng dậy, nói:
- Lão phu Họ Dương, tên Cao Lập, làm bạn với đàn đã gần trăm năm, đàn đạo cũng có chút thành tựu. Vị công tử này không biết danh là gì?
Dạ Ảnh nhìn lão, lười nhác nói:
- Dạ Ảnh.
- Dạ Ảnh tiểu hữu, nghe nói tiểu hữu khi nghe xong khúc nhạc này lại không vỗ tay, không biết là trong khúc Giai Nhân Lệ này không hay ở đâu, hay sai sót ở đâu, tại sao tiểu hữu lại làm vậy?
Dương Cao Lập thân là người chơi đàn, đàn đạo thành tựu cũng đủ để người người kín ngưỡng, hôm nay phát hiện có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-than/2331225/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.