Chương trước
Chương sau
Hắc ám lui dần, hiên ra một vòng đại nhật mênh mông soi sáng vạn vật, nhật quang chiếu rọi thế gian, Thiên Khung lần nữa tái hiện ra, sinh cơ bàng bạc phủ xuống, đem Vũ Huyền Đại Lục bao phủ vào trong, khiến vạn vật thoải mái sau một đêm kinh hoàng.

Với tu sĩ, cho dù là một năm không ngủ vẫn cảm thấy bình thường, thế nhưng chỉ một đêm ngắn ngủi, bọn hắn lại cảm thấy mệt mỏi, uế oải vô cùng, khi trên trời đêm bỗng rơi xuống vô số mảnh vỡ đất đá, bọn hắn cứ như thấy được tận thế đang đến, tinh thần căng thẳng, tâm thần bất an, chỉ một lúc thôi đã kéo sạch tinh thần bọn hắn.

Vốn dĩ đang yên lành, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, làm bọn hắn bất an vô cùng, cũng may có đại nhân vật ra áp xuống, bọn hắn mới có thể yên tâm. Nhưng bọn hắn cũng chứa đầy khó hiểu, tại sao lại có vô số mảnh vỡ như vậy rơi xuống Vũ Huyền Đại Lục?

Có câu, không có bức tường nào không lọt gió, huống chi là bức tường này lại nhỏ bé, bị gió lớn bưng luôn cả rễ, chỉ trong một ngày, bọn hắn lại xác định được những mảnh vỡ này chính là của Ngự Thú Tông, do bị một vật gì đó đánh nát, rơi xuống đại địa.

Tin tức này vừa ra đã oanh động, ai cũng biết Ngự Thú Tông mạnh mẽ ra sao, nếu xét về toàn lực thì Ngự Thú Tông còn mạnh hơn cả Thanh Vân Tông, bởi vì Ngự Thú Tông chuyên tu về Ngự Thú Thuật, giống như Lục Cơ Hàn, mỗi đệ tử lại có hai ba đầu linh thú, khi đó thực lực tự nhiên mạnh hơn nhiều so với tu sĩ bình thường rất nhiều.

Thế nhưng chỉ trong một đêm, Ngự Thú Tông mạnh mẽ như vậy, lại bị tan thành mây khói, bị đánh nát thành ngàn vạn mảnh, tất cả mọi người bên trên Ngự Thú Tông cũng chết sạch, còn về phần những đầu linh thú kia thì không biết ra sao, bởi vì bọn hắn không thấy có đầu linh thú nào, có thể là bị Ngự Thú Tông dùng thần thông nào đó che dấu ở một không gian khác cũng nên.

Chỉ với tin tức này, toàn bộ Vũ Huyền Đại Lục liền oanh động, cho dù đã có đại nhân vật ra áp xuống, nhưng làm sao có thể áp xuống được cơ chứ.

Thế nhưng không yên ổn được bao lâu, sau tin tức Ngự Thú Tông bị thần bí nguyên nhân mà dẫn đến tan thành vạn mảnh ra, thì một tin tức nữa oanh động được truyền ra.

Tin khiến bọn hắn kinh ngạc hơn đó là, hai gia một môn cũng bị người diệt trong vòng một đêm, lúc này máu chảy thành sông, thây đắp thành vạn dặm đất bằng, tin tức này để mọi người vô cùng kinh sợ, có người nghi ngờ đây chính là một âm mưu.

Khi tin tức này ra, có vô số người phát hiện một điều đó là, ngoài Ngự Thú Tông ra, thì hai gia một môn này có một điểm chung, đó chính là cả ba đều là thế lực phụ thuộc vào Cửu Xà Yêu Môn, đây có thể là nguyên nhân dẫn đến sự tình bị diệt môn, gia này.

Sau đó, lại có một tin tức được truyền ra, rằng trong ba thế lực hai gia một môn này có thi thể của Âm Dương Môn, lập tức dẫn đến mọi người xác định lại, bắt đầu nhận định rằng Âm Dương Môn có âm mưu không muốn người khác biết.

Mọi người đều biết Âm Dương Môn là một môn phái quang minh không ra quang minh, hắc ám không ra hắc ám, nửa đực nửa cái, đầy quái dị, cho nên không ai nghi ngờ gì nếu nói Âm Dương Môn đang có âm mưu.

Để bọn hắn kinh ngạc hơn đó chính là, Âm Dương Môn không lên tiếng nói gì, mà Cửu Xà Yêu Môn trước sự tình diệt môn, gia của ba thế lực phụ thuộc kia cũng im lặng, giống như không để ý vậy, thật sự khiến người ta khó mà hiểu nổi bọn hắn nghĩ gì.

Tại thời điểm này, trong một góc nhỏ của Thanh Vân đảo.

Băng Lãnh Sương tay cầm lấy mảnh vỡ thủy tính, cảm nhận thủy tính từ mảnh vỡ khiến hàn băng chi khí trong cơ thể nổi sóng, nàng bỗng nở nụ cười.

Một nụ cười có thể khiến hoa hờn nguyệt thẹn, một nụ cười có thể khiến thành nghiêng nước ngã.

- Thật đẹp. Sương tỷ tỷ, sau này ngươi nên cười nhiều vào a.

Mạc Huyền Nhi ngẩn người, nói.

Nụ cười cứng ngắc, Băng Lãnh Sương thu hồi lại nụ cười, mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng như thế đã nhu hòa rồi, hoàn toàn khác biệt khi đối diện với địch nhân, lạnh lùng cực hạn.

Mạc Huyền Nhi cũng biết Băng Lãnh Sương tính cách như thế, nên cũng không để ý, nói:

- Vết thương trên người tỷ thế nào rồi?

Băng Lãnh Sương nói:

- Chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày là khỏi.

Thương thế của nàng trước đó thật sự rất nghiêm trọng, nhưng có thể là do thân thể tạo hóa, hoặc là do có Thần Thể cũng nên, mà thương thế của nàng rất nhanh đã đỡ, những vết thương sâu thì lại trở thành vết thương ngoài da, chỉ cần vài ngày là khỏi hẳn.

Đây có thể xem là kỳ tích, bởi bị thương như thế mà không chết đã là quá may mắn, trong khí đó nàng chỉ cần nghĩ ngơi chưa đến vài ngày đã gần lành rồi, nếu như để người khác biết liệu có hộc máu vì tức giận lão tặc thiên không, người với người sao lại khác biệt như vậy?

- Thật sự?

Mạc Huyền Nhi vui mừng nói, nàng cùng với Băng Lãnh Sương đã trở thành bằng hữu, tỷ muội thân thiết, cho nên khi nghe thấy Băng Lãnh Sương có thể khỏe lại liền vô cùng vui mừng.

- Không cần hoài nghi, nàng ta thân là Băng tộc hậu nhân, chỉ cần vết thương vượt qua khả năng chịu đựng của nàng, thì sẽ không chết được, hơn nữa huyết mạch trong người nàng cũng có thể đóng băng vết thương, khiến vết thương rất nhanh khỏi hẳn.

Dạ Ảnh đặt chén trà trong tay xuống, nói.

Mạc Huyền Nhi nghe vậy thì vô cùng hâm mộ, nói:

- Thật tốt, tỷ tỷ có huyết mạch như vậy, vết thương gì cũng có thể nhanh chóng bình phục a. À, chẳng lẽ Băng Tộc tất cả mọi người đều có khả năng như vậy?

Dạ Ảnh nhìn nàng cười nhạt, nói ra:

- Không cầm hâm mộ nàng làm gì, huyết mạch của ngươi so với nàng cũng không kém nàng, đó là do nàng nắm giữ Thần Thể, nên mới có thể nhanh chóng khôi phục như vậy, hơn nữa, không phải Băng Tộc ai ai cũng có thể được như nàng ta, cùng lắm là so với bình thường nhanh hơn đôi chút.

- A?

Mạc Huyền Nhi bỗng chỉ vào mình nói:

- Muội, huyết mạch của muội so với nàng không kém? Vậy là muội cũng có huyết mạch giống như vậy?

Băng Lãnh Sương cũng đưa mắt nhìn Dạ Ảnh.

Dạ Ảnh uống một ngậm trà, nhàn nhạt nói:

- Sau này ngươi sẽ rõ, đợi khi đó ngươi sẽ tự có câu trả lời.

Hắn không trả lời làm song nữ thất vọng, nhưng biết mình có được huyết mạch thì cũng khiến Mạc Huyền Nhi vui mừng, ít nhất mình không thua kém Sương tỷ tỷ.

- Được rồi, đi ra bên ngoài thôi, để nàng ta yên tĩnh nghĩ ngơi đi.

Dạ Ảnh đứng dậy đi ra ngoài, Mạc Huyền Nhi cũng thấy nên để tỷ tỷ nghĩ ngơi, liền theo sau đi ra ngoài.

- Mảnh vỡ trong tay ngươi, nên luyện hóa tốt đi, dù chỉ là rất nhỏ, nhưng với ngươi mà nói thì đã đủ rồi.

Âm thanh Dạ Ảnh từ bên ngoài vọng lại.

Băng Lãnh Sương lúc này mới dời ánh mắt từ Dạ Ảnh xuống mảnh vỡ trên tay, khi nhìn mảnh vỡ này, cảm giác thân thiết như cá gặp nước, thoải mái như hạn hán gặp mưa lớn.

Từ mảnh vỡ tản ra khí tức bàng bạc, ẩn chứa thúy tính mạnh mẽ bên trong, như là đại dương mênh mông tại trong mảnh vỡ này, giống như mảnh vỡ này chính là thủy tinh cầu, ẩn chứa vô hạn thủy khí.

Nàng bỗng tản ra hàn băng chi khí mạnh mẽ, hàn băng như đem vạn vật đóng băng lại, mọi thứ lập tức đình trệ, hàn khí vừa ra, cả căn phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Từ trong tay nàng, mảnh vỡ bỗng nhiên run lên, tại không trung bay lên, lơ lững ở giữa đó, giống như một thế giới nằm trong vũ trụ bao la, lơ lững ở đó.

“Ầm ầm —” Đột nhiên, từ mảnh vỡ truyền đến vô tận thúy tính, trong nháy mắt thanh quang ngập trời tản ra, bao phủ lấy căn phòng, ngay lúc này, thanh quang như nổi lên từng cột sóng lớn, cuồn cuộn đập lên không gian, phảng phất như thấy sóng thần cao cả ngàn vạn trượng đánh tới, khiến thời không rung động.

Tiếp đó, thấy được vô số đạo khí tức vô cùng cổ xưa thẩm thấu mà ra, từ thanh quang cuồn cuộn phóng ra, tại không gian trôi nổi mà lên, huyền ảo vạn phần, mỗi đạo khí tức cổ xưa đến cả mờ mịt không rõ này, như hóa thành từng chiếc thuyền nhỏ, tại trên thời không mà đi, xuyên qua vô tận thời đại mà đến.

“Oanh —” Vô số đạo khí tức cổ xưa bỗng như xuyên qua Tuyên Cổ mà đến, khí tức bàng bạc đánh lên tận trời, khi từng đạo khí tức này điên cuồng xuyên đến, tựa như thời không ngừng trôi, một cỗ mãnh liệt thủy tính đột nhiên cuốn ngược, phảng phất đang bị thứ gì đó kéo ra từ Vạn Cổ.

Mênh mông thúy tính khiến trời đất chấn động, bàng bạc khí tức bao phủ lấy Thiên Khung, đem mọi thứ xé rách, phá hủy tất cả, thời điểm này, như thấy được hải thần phẫn nộ, nhấc lên vô tận thủy triều, vùi dậm vạn đạo, chôn vùi nhân quả.

Tất cả mọi thứ, dưới thúy tính điên cuồng này đều bị cuốn trôi, mờ ảo có thể thấy được có vô tận thời gian chảy ngược mà lên, vô tận dòng thời gian như bị lật lại, quá khứ như trùng điệp hiện ra, thật hư không tài nào phân biệt.

Ở trong thanh quang này, vạn đạo tịch diệt, nhân quả đứt gánh, luân hồi cũng như ngừng lại, trong thanh quang, tự thành Thiên Địa, nơi này không có cái gì luân hồi, cái gì nhân quả, cũng không có đại đạo pháp tắc, tựa như chỉ đơn giản có một dòng nước, một chiếc thuyền lơ lững trên dòng nước đó mà thôi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, có thể là vô tận tuế nguyệt, cũng có thể là trong nháy mắt, có thể là ngắn ngủi, cũng có thể là vĩnh hằng.

Thủy tính mênh mông bỗng bớt cuồng bạo, trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng chảy xuôi, khí tức cổ xưa cũng bình tĩnh trở lại, bên trong thanh quang, lúc này tựa như không có bất cứ khí tức nào, cô quạnh mà mờ mịt.

Đúng lúc này, bỗng nhiên phía giữa đó, một cỗ hàn băng chi khí điên cuồng mà ra, hàn bằng chi khí như hóa thành tỏa liên, đan xen mà thành, tạo thành một cái lưới lớn, đem Thương Thiên, Thiên Địa toàn bộ bao phủ bên trong, khóa chặt lấy vạn pháp.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.