Hang động này chỉ là phổ thông hang động không thể nào phổ thông hơn, ở đây không có nuốt ra phun vào tiên khí, không có thần quang chiếu rọi, cũng không có như trong tưởng tượng khí tức vô địch như vậy, nếu có thì cũng chỉ là khói bụi mờ mịt, nơi này thật sự là rác rưởi so với bên ngoài đại sơn.
Trong hang động này chỉ có một tảng đá lớn, bên trên là một lão nhân đang ngồi ở đó, tay cầm lấy một cái chén sứ nhỏ sứt mẻ đang mân mê bên trên đó, lão nhân tập trung vô cùng.
Lão nhân già nua, hai mắt đục ngầu, áo bào vải trên người cũng bạc màu, lão nhân không có khí tức tản ra, sinh cơ mỏng manh yếu ớt, tựa hồ người sắp chết, không khác nào lão nhân bình thường.
Khi Dạ Ảnh bước vào, lão nhân ánh mắt bỗng rời đi, hướng đến Dạ Ảnh nhìn lại, ngay lúc này, khi ánh mắt lão nhìn tới Dạ Ảnh, tựa như có vô số đạo quang chớp lóe, ẩn hiện xuyên thấu mà tới, đạo quang có thể xuyên thủng trời đất, lại có thể rọi sáng thế gian đồng dạng, trong nhất thời, cả người Dạ Ảnh như phủ trong đạo quang.
Đôi mắt thâm thúy tựa như ẩn chứa ba ngàn đại đạo bên trong, một đôi mắt này như có thể diễn hóa ra Tam Thiên Thế Giới, tựa như một vị Chí Tôn vô thượng nhìn tới, không có tản ra khí tức, nhưng uy áp cực hạn ép xuống, đủ khiến Thánh Đế run rẩy quỳ rạp xuống, vô lực phản kháng.
Dạ Ảnh bình thản đi đến, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-than/2331191/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.