Phía ngoài cổng là một đôi sư tử đá đang giương nanh múa vuốt, khí tức khủng bố tản ra, làm không khí biến dạng vặn vẹo. Tại đôi sư tử này, một cảm giác tuế nguyệt tang thương thẩm thấu mà ra, làm người ta cảm giác như buồn bực vì tuế nguyệt, ngoài không già nhưng trong đã già đồng dạng.
Tại đôi sư tử này đi ngang qua, cứ như thấy được đôi sư tử đá này đang quan sát mình hết thảy, cảm giác như không có gì có thể qua mắt được chúng.
Dạ Ảnh nhìn thoáng qua cái này đôi sư tử đá, chợt nổi lên ý cười, nói:
- Song Tử Thủ nha.
Lão giả kinh ngạc nhìn Dạ Ảnh, nói:
- Ngươi biết Song Tử Thủ?
Dạ Ảnh cười nhạt:
- Đọc sách biết được.
Lão giả cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cảm khái nói:
- Ngươi đã có thể biết, đúng là không ngờ tới a. Chúng ta mặc dù là biết đôi sư tử này được gọi là Song Tử Thủ, nhưng đã rất lâu không biết nó rốt cuộc là thứ gì, có tác dụng gì. Ài, hậu nhân vô tài, không ai có thể tìm hiểu được cái gì từ nó, đã lâu rồi cũng quên luôn tồn tại của nó.
Băng Lãnh Sương cùng Trần La nghi hoặc, hỏi:
- Song Tử Thủ?
- Ta cũng không biết nó rốt cuộc là thứ gì, tổ tiên trước đây cũng không biết nó là thứ gì, chỉ nghe nói vài trăm năm trước thứ này từ trên thiên ngoại rơi xuống Trần gia chúng ta, bên trên đầu chúng có khắc lấy chữ Song Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-ma-than/2331189/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.