Chương trước
Chương sau
Nhã Phi, "ngươi đang làm gì thế?"

Một nam tử thân mang áo bào trắng đi tới, áo choàng trên người hắn là điền hình của các luyện đan sư trên vai có huy hiệu hình tròn, mặt trên hiện rõ là một ngôi sao mang đấu ấn đỏ như máu, tươi đẹp và chói mắt.

Mọi người khi nhìn thấy nam tử này liền nhiêm mình hành lễ,lộ rõ ra vẻ tôn kính.Nhưng nam tử áo bào trắng ung dung bình tĩnh tự tin, thong thả đi tới.

Trần Hạo híp mắt nhìn vào huy chương trước mặt, huy chương này chỉ là luyện đan sư cấp hai là một thứ có thể khẳng định thân phận của các luyện đan sư.

Dựa vào tấm huy chương này cho dù hắn đi khắp, toàn bộ Đại Lục Thiên võ kế cả bất cứ đâu bất cứ nơi nào, cũng đều có thể đạt được đãi ngộ siêu cao.

Nhã phi xoay người, ánh mắt lướt nhanh qua huy chương luyện đan sư màu đỏ, nhất thời chở lên nhiêm nghị và cung kính nói:

- Cổ Dung đại nhân, vị tiên sinh này có viết cho ta một danh sách dược liệu nhưng vị này lại không phải là một luyện đan sư lên..

Chưa đợi Nhã Phi nói hết câu,Cổ Dũng đã nắm lấy danh sách dược liệu nhìn lướt qua, đột nhiên hắn khẽ cau mày, tiện tay liền xé luôn thành nhiều mảnh xong ném xuống đất, nhìn Nhã Phi nói:

- Toàn là những thứ linh tinh vốn không có, Ngô đại nhân có chuyện tìm ngươi.

Nhã Phi nghe thấy Ngô Tề muốn tìm nàng, liền sợ hãi hoảng loạn, không dám trì hoãn vội vàng nói:

- Ta đi ngay đây!

Nàng không nói nhiều lập tứ vội vã chạy đi hơn nữa nội tâm cũng bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, Ngay cả Cổ Dung đại nhân cũng không nhận ra nhưng dược liệu được nghi trên đó, xem ra là tiểu tử đó làm bừa.

Trần Hạo mặt mày đen xì lộ ra một vài tia sát khí,ta viết phương thuốc,ở kiếp trước vốn được xem như là một báu vậy vô giá, tùy tiện một tờ cũng có thể mua được cả một toà thành, mà lại bị một tên luyện đan cấp hai xem như là giấy vụn mà xé đi, lập tức giọng nói lạnh tanh pháp ra:

- Ngươi hiệu Cổ Dung?

Thân thể Cổ Dung hơi dừng lại, trên mặt lướt qua có một tia phẫn nộ. Một tên luyện khí cảnh cũng giám gọi thẳng tên của ta! Coi như là tu sĩ kim đan thì cũng phải gọi ta một tiếng đại nhân hai tiếng đại sư.

- Ngươi lên nhị tinh trăc cũng được mấy ngày rồi nhỉ?

- Hứ tiểu quỷ?

Cổ dung cao giọng nhìn xuống ngạo nghễ nói:

- Ta ở đây sáu ngày trước đã tăng lên nhị tinh việc này vốn ai ai cũng biết.

Trần Hạo vẻ mặt kinh thường nói:

- Chỉ dựa vào một tên cắn thuốc mà cũng dám nhận mình là nhị tinh luyện đan.

Thân thể Cỗ Dung bỗng nhiên dùng mình, trong hai con ngươi lộ ra vẻ hoảng hốt kiếp sợ trầm dọng nói:

- Ngươi đây là có ý gì? Một kẻ phế vật như ngươi mà cũng dám phán xét ta.

Trần Hạo liếc mắt liền dùng uy áp thần thức phóng ra, trong ánh mắt hiện lên một nự cười

- Ngươi có trắc với ta mình là luyện đan sư nhị tinh!

Vẻ mặt của Cổ Dung đen xịt lại, uy áp thần thức vốn chỉ có tu sĩ Nguyên anh cảnh mới bắt đầu xuất hiện, vậy mà trên người tiếu niên này vậy mà lại có hơn nữ cường độ rường như không hề yếu.

Trần Hạo chầm chậm phân tích:

- Da đầu nhợt nhạt, dưới cặp mắt tì thâm tím đây vốn dĩ là dấu hiệu của người có tiếp súc với có linh hồn hơn thế trên người có mùi của Bạnh sà vốn là yêu thú canh gữi có linh hồn.

Có phải vì để khắc phụ tác dụng phụ do cỏ linh hồn mang đến nên ngươi đã uống máu của Bạnh sà, tuy cỏ linh hồn là một vật liệu có thể giúp các luyện đan sư tăng cường độ linh hồn.

Nhưng bản thân nó lại mang lại một tác dụng phụ mà không thể quên, những luyện đan sư cao cấp dường như đã cấp không cho ăn thập chí là tiếp xúc với loại cỏ này.

Từ trình độ với mùi hương trên người ngươi thì ta đoán trắc hẳn khảo nhiệm để ngươi vượt lên nhị tinh là phải luyện ra được Băng cốt đan nhị tinh, vốn phải dùng tinh huyết của yêu thú Bạnh sà để luyện thành, hơn thế ngươi còn định dùng viên đan dược đó để khắc phụ mùi tanh của máu trên cơ thể ngươi.

Nhưng có lẽ ngươi chưa biết máu của bạnh sà mà ăn cùng Băng cốt đan vốn là dộc dược khi hai thứ đó hết hợp lại thì hậu quả là ngươi ngươi sẽ mất hết dương khí chết ngay tức khắc.

- Tính thời gian thì trắc cũng chỉ còn hai ngày nữa là ngươi sẽ chết.

Cả người Cổ Dung đột nhiên dại ra, mồ hôi lạnh tràn từ trên trán chảy xuống, cả người đột nhiên phẫn nộ quát.

- Hồ dồ ngươi nói hoàn toàn là nói bây!

Hắn liền xoay người bỏ đi.

Trần Hạo nhẹ nhàng nở nụ cười ý hiểm nói:

- Nếu cỏ linh hồn dễ dùng như vây thì không phải ai ai cũng là luyện đan sư hay sao, ngươi hiện tại trắc mỗi khi trôi qua ba canh giờ đều thấy phần bụng căng lên như muốn phát nổ lâu lâu lại nhổ ra mấy giọt huyết, cảm giác đó chắc hẳn rất thoải mái a?



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.