Cho dù là người nắm quyền của các thế lực lớn ở địa giới Nam châu, lúc này đây họ cũng ngẩn cả ra, bọn họ không thể nào ngờ được, trong Linh Tiêu Tông lại còn ẩn giấu một con Vân Phượng như thế này.
Tốc độ của Thất Sắc Tường Vân Phượng rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt, nó đã đuổi kịp Tần Như Nguyệt.
"Vô liêm sỉ!" Tần Như Nguyệt có thể cảm nhận được sát ý nhanh chóng áp sát từ phía sau, nàng ta cắn chặt răng, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Bóng dáng của Từ Thương Uyên ẩn hiện trên đỉnh đầu của Tần Như Nguyệt, đôi đồng tử hơi lõm xuống, tử khí quanh quẩn vô cùng tận, ông ta nhìn chằm chằm Trần Mộc, hung tợn nói: "Thằng nhóc kia, ngươi đừng có quá đáng, ngươi tưởng bọn ta không dám liều mạng, cá chết lưới rách với ngươi sao?"
"Cá chết lưới rách? Chỉ bằng chút linh lực phân thân của ngươi à, vậy mà cũng có tư cách cá chết lưới rách với ta sao?" Ánh mắt Trần Mộc lóe lên vẻ khinh miệt.
Mượn cơ thể của Tần Như Nguyệt, đối phương cũng không thể làm gì được ông ta, huống hồ hiện tại ngay cả cơ thể ông ta cũng không có, Từ Thương Uyên bây giờ giống như nỏ hết đà, chỉ dựa vào linh lực phân thân, nó vốn dĩ chẳng có chút uy hiếp nào đến Trần Mộc.
"Cho dù ông đây có liều mạng trọng thương thì cũng phải giết ngươi!"
Một thằng nhóc tiểu bối dám chà đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408113/chuong-540.html