“Chúng ta cũng đi mau thôi!”, Hàn Giang Tuyết sốt ruột, kéo Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan, chạy thục mạng.
Nhưng khi đang chạy, Hàn Giang Tuyết phát hiện Trần Mộc vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, nàng ta tức khắc sốt ruột hét lớn: “Trần Mộc, ngươi làm gì đó? Mau lên! Không đi là không kịp đó!”
Trần Mộc lắc đầu, cười khổ: “Trốn à, các ngươi cảm thấy thoát được sao?”
Ánh mắt Trần Mộc phức tạp nhìn sang gương Thiên Ma Long, hắn thấy vết nứt ngày càng mở rộng, mà sức mạnh hung thần trong đó cũng đạt tới mức độ chưa từng có trước đây.
Nó như quả bom khổng lồ, một khi phát nổ, đừng nói là sân này, thậm chí toàn bộ di tích Thương Long Tông đều sẽ bị huỷ diệt.
Họ muốn chạy trốn thì có thể trốn đi đâu.
Trong vài giây ngắn ngủi này, dù tốc độ nhanh hơn thì cũng không tránh khỏi trung tâm vụ nổ.
Trần Mộc rũ mắt, là hắn quá lơ là, không ngờ sống hai đời mà vẫn bị Thương Long tôn giả gài bẫy, hắn đã quá tự mãn!
Nghĩ tới đây, trong mắt Trần Mộc bắn ra tia sáng lạnh, Thiên Tùng Vân Kiếm nắm chặt trong tay, hắn cắn răng, trên mặt lộ vẻ hung hăng, người không lùi mà còn vọt lên hướng của gương Thiên Ma Long.
Thay vì chờ chết, còn không bằng đánh thử một lần.
“Trần Mộc, ngươi điên rồi?”, thấy Trần Mộc không lùi mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407988/chuong-415.html