Dương Khoan che vết thương trên cánh tay bị cụt của mình, điên cuồng lùi về phía sau, trán đẫm mồ hôi, mặt nhăn nhó, hét lớn: "Tên khốn, ta nhất định sẽ giết chết ngươi, chắc chắn đấy!"
Trần Mộc nheo mắt lại, gương mặt anh tú hiện lên một nụ cười mỉa mai: "Trước khi nói mấy lời cay nghiệt thì cũng phải nhìn lại bản thân mình đi!"
Tất cả mọi người đều im lặng, nhìn chằm chằm Trần Mộc với ánh mắt kinh hãi, phải công nhận là chàng thanh niên này thật sự rất đáng gờm, mới chỉ trong chốc lát mà đã đánh gãy cụt một cánh tay của kẻ mạnh cấp cảnh giới Thần Tàng của gia tộc họ Dương.
Dương Hổ nhìn chằm chằm vào Trần Mộc, con ấn mà Trần Mộc nắm giữ trong tay lại chính là Ấn Thần, là báu vật của chủ môn phái trước kia của Thất Huyền Tông, trong phút chốc, hơi thở của hắn ta bỗng trở nên nóng bỏng.
"Xem ra, hôm nay ta có một món hời lớn rồi đây!"
Dương Hổ cười khẩy rồi sải bước đến, một luồng linh lực trấn áp cực kỳ mạnh mẽ cuồn cuộn trào ra.
Luồng linh lực trấn áp này hệt như một ngọn núi nặng nề đè lên trái tim tất cả mọi người, khiến ai nấy đều cảm thấy khó thở vô cùng.
"Tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng sao?"
Cảm nhận được luồng linh lực trấn áp đáng sợ này, ánh mắt Trình Vũ Hiên bỗng chốc nặng trĩu.
Cấp độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407962/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.