Rầm rầm.
Lúc này, trên đấu trường chỉ còn thấy Chân Hoả Lưu Hồn cuồn cuộn va đập liên tiếp vào từng lớp bạch ngọc, hệt như hai viên ngọc thạch. Ánh sáng kinh người phóng ra, bao trùm khắp không gian.
Ngọn lửa và ánh sáng trắng tạo thành hai trụ vút trời, đâm thẳng vào lòng đất, khiến đấu trường đứt đôi thành hai nửa, cát bụi cuồn cuộn phủ kín khắp nơi.
Ánh mắt của tất cả mọi người chất chứa đầy vẻ kinh hãi, nhìn chằm chằm vào vụ va chạm trên đấu trường.
"Hai người này đều là thanh niên đồng trang lứa thật sao?", ai nấy đều thốt lên bàng hoàng.
E là mấy trưởng lão của Linh Tiêu Tông có đánh nhau thì cũng không được ngoạn mục như hai người này.
Trên ngai vàng phía cao, Hàn Giang Tuyết không kìm được mà đứng phắt dậy, ánh mắt lo lắng nhìn về phía đấu trường, lặng lẽ siết chặt nắm đấm tay, cằm đẫm mồ hôi.
Chỉ thấy ngọc Lưu Hồn Chân Hoả ấy hệt như có sức mạnh xuyên thấu vô biên, điên cuồng gặm nhấm bóng dáng của con rồng khổng lồ, gắng gượng xé nát nó.
Bên ngoài bóng rồng được làm bằng bạch ngọc trong suốt như pha lê, lớp vảy do bạch ngọc tạo thành hệt như lớp phòng ngự cứng nhất trên đời, ngọn lửa mạnh đến nhường nào cũng khó mà xuyên qua được.
"Tên chết tiệt, ngươi chưa có tư cách chém con rồng bạch ngọc của ta đâu!"
Long Đằng Hải nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407920/chuong-347.html