Hắn ta không thể hiểu nổi, Trần Thiên Hải đã phạm tội tày trời như vậy, tại sao vẫn để cho ông ta sống sót chứ?
"Đây là mệnh lệnh của hoàng đế, cứ làm như ta bảo là được!", Nghiêm Chung nói.
Sắc mặt của Nguyên Nhạc chợt trầm xuống, giơ chân đạp bay Trần Thiên Hải va mạnh vào bức tường phía sau lưng trong nhà lao.
"Coi như ngươi tạm thời giữ được mạng chó này của mình!", Nguyên Nhạc nhổ một bãi nước bọt lên người ông ta rồi mới rời khỏi nhà lao.
Còn Nghiêm Chung vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Hải, hờ hững nói: "Ngươi có một thằng con trai giỏi giang, nhưng tiếc là nó đã đi nhầm đường rồi, dám đối kháng với hoàng đế thì chẳng phải tự lao đầu vào chỗ chết sao!"
Trần Thiên Hải đầu bù tóc rối, cười lớn nói: "Hoàng đế thì đã sao? Ngài ta tự cho mình là thần tiên rồi sao? Cho dù ngài ta có là thần tiên thật thì con trai ta cũng sẽ lật đổ, kéo ngài ta về lại phàm trần!"
Nghe vậy, vẻ mặt Nghiêm Chung lộ rõ vẻ tức tối, một tay bóp chặt cổ Trần Thiên Hải, lạnh lùng nói: "Trần Thiên Hải, ngươi đừng tưởng là ta không dám giết ngươi!"
"Nào, giết ta đi, có gan thì giết ta đi, nếu như ông không giết tôi thì ông chỉ là thứ tầm thường nhát gan mà thôi!"
Trần Thiên Hải gầm lên.
Cơ thể ông kéo động các dây xích sắt khắp xung quanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407829/chuong-256.html