Mà Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan vẫn còn đang ngồi nhắm mắt tu luyện, chút tiếng động do Trần Phong gây ra, thậm chí bọn họ còn không hề nhận ra.
. . .
Trong không gian xanh biếc.
Lần thứ hai Trần Phong mở mắt ra thì trước mắt đã không còn là khu rừng Thiên Tâm nữa mà là bên cạnh một hồ nước trong veo.
Nước trong hồ dao động, màu xanh lam đậm và trong suốt vô cùng, nhìn qua giống như là Thủy Kính.
Bầu trời vạn dặm không mây, quang đãng sáng sủa!
Hồ nước cũng giống như vô tận, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối, xung quanh trống trải chỉ có hồ nước dưới chân hắn là chuyển động mà thôi.
Mà lúc này đây, Trần Phong đang đứng trên con nước, cho dù không hề dùng linh lực thì cũng không ngã xuống.
"Nơi này là đâu vậy?" Trong lòng Trần Phong giật thót, khó có thể hoàn hồn.
Ánh mắt của hắn nhìn xung quanh một vòng, thấy nơi này giống như một thế giới trong gương, cực kỳ yên tĩnh.
"Thằng nhóc, nhìn ta này!" Bỗng nhiên, một giọng nói non nớt ngây thơ chợt vang lên trong thế giới Thủy Kính này.
"Ai vậy, ai đang nói chuyện đấy?" Ánh mắt Trần Phong sắc lẻm, lập tức cảnh giác hơn.
"Ta ở bên dưới ngươi này.”
Lúc này, tầm mắt Trần Phong vừa mới dời xuống bên dưới, phát hiện ra cách dưới chân mình khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407814/chuong-241.html