Ông đây huy động ba vạn ám vệ, tới khi quay đầu lại, vậy mà chỉ đổi lại một tờ giấy thôi sao?
"Mẹ nó chứ..."
Khương Đồng Đình tức giận chửi bới như tát nước.
Nhưng mà còn chưa kịp thốt ra câu nào đã cảm thấy không đúng, ông ta nuốt xuống một lần nữa.
Mặt đỏ bừng lên, ông ta cắn chặt hàm răng, tức giận muốn nổ tung ra được.
...
Ở nơi khác.
Trần Phong đã rời khỏi trấn Thiên Tâm từ lâu, bước vào trong khu rừng rậm Thiên Tâm.
Từ nơi này đi thẳng là có thể ra khỏi ranh giới Ninh Quốc rồi.
Rừng rậm Thiên Tâm rất lớn, mấy dãy núi nhỏ trùng điệp nối đuôi nhau, nối liền với địa giới Linh Tiêu Tông, là một khu rừng rậm lâu đời đã đến mấy trăm năm, đại thụ ở đây xanh mướt chọc trời, cành lá sum xuê vươn rộng, giống như một tấm lưới lớn che trời, bao phủ xuống.
Bên trong khu rừng, yêu thú rít gào từng tiếng, thỉnh thoảng lại vang vọng ra ngoài, đầy rẫy nguy hiểm.
So với yêu thú trong rừng rậm ở Ninh Quốc, mức độ nguy hiểm của rừng rậm trước mắt này cao hơn chứ không hề giảm bớt, yêu thú ẩn nấp ở đây có cả Luyện Khí cảnh cho tới Thông Thiên cảnh.
Ngoài yêu thú ra, số lượng lính đánh thuê cũng rất nhiều, hỗn tạp đủ loại người cùng chiếm cứ nơi này. Mỗi ngày lại mai táng rất nhiều bộ hài cốt ở đây, có thể nói rằng, nơi đây cũng là bãi tha ma của nhóm lính đánh thuê.
"Từ nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407805/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.