🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Hừ! So tốc độ? Bản cô nương còn chưa từng sợ qua người nào." 

 Hà Bách Châu đang nghĩ làm sao có thể đi cùng Tịch Thiên Dạ rút ngắn quan hệ, nghe vậy nhãn tình liền sáng lên. 

 Ở phương diện khác thì không dám nói nhưng nếu đơn thuần về tốc độ, nàng cho là mình không kém Tịch Thiên Dạ bao nhiêu. 

 Chỉ là đuổi kịp hắn, không khó! 

 Tịch Thiên Dạ vừa biến mất, nàng liền hóa thành một cơn gió đuổi theo, động tác của nàng cực kì ưu mỹ và linh hoạt. 

 Thoáng cái đã qua một ngày một đêm, một tay Tịch Thiên Dạ nhấc lấy Khải Tát hộ pháp nhàn nhã đi dạo trên hư không. Lúc này hắn đã rời khỏi Yên Nhạc hoàng đô vài ức cây số. 

 Lúc nào sau lưng hắn cũng có một đoàn quang ảnh theo sau như hình với bóng giống. 

 Sắc mặt Hà Bách Châu trắng bệch, mồ hôi đã thấm ướt quần áo, toàn lực phi hành một ngày một đêm khiến cho nàng quá mệt mỏi sắp không thể chịu nổi. Nhưng nàng vẫn cắn răng liều mạng kiên trì. 

 Từ nhỏ nàng đã cố chấp không chịu thua, tính tình tương đối bướng bỉnh, chưa từng phục người nào trong thế hệ trẻ. 

 Mặc dù nàng thừa nhận thực lực của mình không bằng Tịch Thiên Dạ nhưng không nghĩ tới trên chính phương diện tốc độ mình am hiểu nhất nàng cũng kém xa Tịch Thiên Dạ 

 Theo thời gian trôi qua, nàng càng ngày càng tuyệt vọng, thủy chung không cách nào đuổi kịp, lúc nào cũng có một khoảng cách chênh lệch nhất định. 

 Mà Tịch Thiên Dạ kia lại nhàn nhã như đi bộ, không có dấu hiệu mệt mỏi, lúc nào tinh thần cũng trong trạng thái no đủ. 

 Khó tin hơn là trong tay hắn lúc nào cũng mang theo mộtngười... 

 Yêu quái a! 

 Hà Bách Châu nghĩ mãi cũng không rõ vì sao Tịch Thiên Dạ có thể yêu nghiệt đến tình trạng này. 

 Ngay tại thời điểm Hà Bách Châu như đèn cạn dầu sắp ngã xuống đất, thân ảnh Tịch Thiên Dạ đằng trước bỗng nhiên ngừng lại, hạ xuống một dòng sông đang chảy cuồn cuộn không ngừng. 

 Vù! 

 Hà Bách Châu lấy chút sức lực còn lại cố gắng đến bên cạnh Tịch Thiên Dạ. Lúc ngừng lại cả người nàng chao đảo đứng không vững. 

 "Tại sao ngươi bỗng nhiên ngừng ở chỗ này?" 

 Hà Bách Châu cố gắng bằng vào ý chí ráng chống đỡ thân thể, mặt không đổi sắc nhìn Tịch Thiên Dạ hỏi. 

 Nàng cho là Tịch Thiên Dạ đã phát hiện cái gì cho nên đột nhiên mới đứng lại chỗ này. 

 Nhưng như vậy cũng rất tốt, nàng có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, không đến mức mất mặt trước Tịch Thiên Dạ. 

 Nàng quan sát phương bắc, từ đây tới Liên Bang quốc đô còn đến vài tỷ cây số. Bỗng nhiên nội tâm của nàng cảm thấy vô lực cùng tuyệt vọng, lần đầu có ý nghĩ sẽ từ bỏ. 

 "Đương nhiên là để nghỉ ngơi, đã đi đường một ngày một đêm rồi, nếu ngươi không mệt có thể đi trước." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 Nói xong liền ném Khải Tát hộ pháp sang một bên, nhắm mắt khoanh chân ngồi tu luyện ngay trên mặt sông đang chảy cuồn cuộn. 

 "Mệt mỏi?" 

 Hà Bách Châu nghe vậy liền cười, hóa ra ngươi cũng biết mệt mỏi, mặt ngoài bình tĩnh như vậy đều là giả vờ! 

 Đương nhiên Tịch Thiên Dạ quyết định dừng lại nghỉ ngơi nàng cầu còn không được, nếu như đi tiếp nàng sẽ không thể kiên trì nổi. 

 Sau đó ngay cả khí lực nói chuyện với Tịch Thiên Dạ cũng không có, trực tiếp ngồi xuống nhắm mắt khoanh chân điều tức. 

 Khải Tát hộ pháp tràn đầy nghi ngờ nhìn Tịch Thiên Dạ. Mệt mỏi? Tại sao hắn một điểm cũng nhìn không ra... Bị Tịch Thiên Dạ xách trên tay, từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy Tịch Thiên Dạ vô cùng thoải mái. 

 Khải Tát hộ pháp vẫn được dẫn theo nên hắn cũng không mệt mỏi. Nhưng nếu Tịch Thiên Dạ nói nghỉ ngơi tất nhiên hắn không dám nhiều lời, yên lặng xếp bằng sau lưng Tịch Thiên Dạ cảnh giác nhìn khắp nơi, làm ra bộ dáng hộ pháp. 

 Thoáng chốc đã qua một đêm. 

 Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Bách Châu nguyên khí đầy đủ thức tỉnh từ trong trạng thái tu luyện. Núi rừng xung quanh vang lên tiếng chim hót êm tai, nàng liếc mắt lườm Tịch Thiên Dạ, thản nhiên nói: 

 "Tịch công tử, nghỉ ngơi một đêm hẳn là đủ rồi chứ?" 

 Tịch Thiên Dạ thức tỉnh từ trong tu luyện, một câu cũng không có nói đã đứng lên tiếp tục lên đường. 

 "Chờ một chút!" 

 Hà Bách Châu ngăn trước mặt Tịch Thiên Dạ. 

 Vì đên qua nàng quá mệt mỏi nên không thể nghĩ quá nhiều. 

 Nhưng sáng hôm nay nàng há có thể không nghĩ ra hôm qua Tịch Thiên Dạ dừng lại nghỉ ngơi hoàn toàn là vì nàng. 

 Bởi vì với trạng thái của Tịch Thiên Dạ cho dù cần nghỉ ngơi cũng không có khả năng nghỉ ngơi một đêm. 

 "Tịch công tử, lần này ngươi tới liên bang quốc độ hẳn là vì Thiên Nam viện. Nơi này truyền thừa lâu đời, nội tình thâm hậu, còn có quan hệ với một nhân vật truyền kì. Mặc dù bên trong Thiên Nam viện có rất nhiều bảo vật nhưng không phải muốn là có thể lấy được. Nếu thực lực không đủ thì không cần nghĩ tới nữa." 

 Ngươi phải biết bảo vật chân chính đều là người có duyên đạt được. Trong Chân Mộc Linh thổ này thì Mộ Thương đại lục chúng ta nắm giữ tin tức toàn diện nhất, có muốn hợp tác cùng ta không? Ta cam đoan có thể cho ngươi lợi ích lớn nhất." 

 Hà Bách Châu nói một cách khẳng định. Nàng vô cùng hi vọng Tịch Thiên Dạ có thể hợp tác cùng nàng. 

 Mộ Thương đại lục thăm dò Chân Mộc linh thổ này đã mấy vạn năm, có được mạng lưới tình báo lớn nhất. Tịch Thiên Dạ lại có lực lượng mạnh nhất. Nếu có thể hợp tác cùng hắn sẽ như hổ mọc thêm cánh. 

 "Tình báo toàn diện nhất! Vậy Mộ Thương đại lục các ngươi biết được bao nhiêu bí mật liên quan tới Thiên Dạ thần điện?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 "Ây..." 

 Hà Bách Châu nghe vậy lập tức xấu hổ. 

 "Chúng ta không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới Thiên Dạ thần điện. Bởi vì ngàn năm trước Thiên Dạ thần điện mới xuất hiện, thời điểm Mộ Thương đại lục chúng ta bước vào Chân Mộc linh thổ thì Thiên Dạ thần điện còn chưa tồn tại." 

 Hà Bách Châu cười khổ nói. 

 Lần trước bọn hắn đi vào Chân Mộc linh thổ đã là sự tình của ba ngàn năm trước, làm sao biết được sự tình của ngàn năm gần đây. 

 "Như thế thế, tình báo của Mộ Thương đại lục các ngươi cũng không có tác dụng." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 "Tình báo Mộ Thương đại lục Chúng ta làm sao lại không có tác dụng. Chúng ta nắm giữ rất nhiều bí mật liên quan tới Chân Mộc linh thổ, cho dù là những thổ dân trong đại lục này cũng không nhất định có thể biết được. 

 Ngươi phải biết Mộ Thương đại lục chúng ta thăm dò nơi này đã hơn ba vạn năm. Mà trước đó sinh linh Nam Man đại lục thăm dò nơi này đã mười mấy vạn năm. Mấy vạn năm trước sau khi Nam Man đại lục chiến bại, toàn bộ tư liệu bọn hắn nắm giữ cũng rơi vào trong tay Mộ Thương đại lục chúng ta. 

 Nói cách khác, Mộ Thương đại lục chúng ta có hai mươi vạn năm kinh nghiệm thăm dò." 

 Hà Bách Châu sắc mặt trịnh trọng nói. 

 Ba vạn năm trước, khách đến từ thiên ngoại hiểu rõ Chân Mộc linh thổ nhất chính là Nam Man đại lục. 

 Nhưng ba vạn năm sau, khách đến từ thiên ngoại hiểu rõ Chân Mộc linh thổ nhất tuyệt đối chính là người Mộ Thương đại lục bọn hắn. 

 "A! Vậy ngươi thử nói ra một chút bí mật ta không biết đi." 

 Tịch Thiên Dạ ôm cánh tay, rất hứng thú nói. 

 Tịch Thiên Dạ hơi kinh ngạc. 

 Hắn cũng không ngờ Thánh địa nhân tộc vậy mà do chính người Nam Man đại lục thành lập ra. 

 "Kỳ thật ban đầu bên trong Chân Mộc linh thổ cũng không có nhân tộc tồn tại. Sau này xuất hiện nhân tộc chính là tu sĩ Nam Man đại lục do cơ duyên xảo hợp xông tới nơi này. Nó một ít người Nam Man không nguyện ý rời đi nên lưu lại chỗ này sinh sống, thời gian dần sau này mới xuất hiện nhân tộc." 

 Bí mật mà Hà Bách Châu nói tới, có lẽ tu sĩ thế giới này cũng không thể biết được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.