Phân hồn Thiên Dạ điện chủ từ đầu đã không phải đối thủ tám đoàn linh hồn Tịch Thiên Dạ, toàn lực ứng phó dùng hết tất cả hồn lực mới miễn cưỡng ngăn chặn được tám đoàn linh hồn Tịch Thiên Dạ, tranh thủ một chút thời gian cho Minh Uyên Dạ vương.
Một kích của Minh Uyên Dạ vương không có có hiệu quả, ngược lại bị trọng thương không nghi ngờ đã mất đi cơ hội tốt nhất.
Phân hồn Thiên Dạ điện chủ rốt cuộc không ngăn cản nổi, bị tám đoàn linh hồn Tịch Thiên Dạ ma diệt hóa thành hư vô.
"Rút lui!"
Minh Uyên Dạ vương một chút lưỡng lự cũng không có, quay người rút đi.
Nhiệm vụ đã thất bại, nếu không đi rất có thể sẽ phải để cả tính mệnh lại đây.
Chỉ thấy Vô Gian Phù Đồ Tháp phóng ra huyết quang vô tận bao lấy Minh Uyên Dạ vương, trong chốc lát đã đi xa, quả là nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Bên trong Vô Gian Phu Đồ Thap an chứa mot co lực lượng của Thiên Da điện chủ, cho dù Tịch Thiên Dạ muốn ngăn trở cũng rất khó khăn.
"Vì sao thả hắn rời đi? Chỉ cần phóng xuất ra U Minh hạt hoàng, Minh Uyên Dạ vương chắc chắn là chạy không thoát đi. Thả hổ về rừng cũng không phải là tính cách của ngươi."
Thanh âm của Hải U Hoàng từ trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn vang lên, nếu như đã là tử địch với Thiên Dạ thần điện, vậy thì không nên thả Minh Uyên Dạ vương một trong tứ đại Dạ vương đi.
"Một thủ hạ bại tướng mà thôi, không đáng để lo. Ngược lại là Thiên Dạ điện chủ kia có chút ý tứ."
Tịch Thiên Dạ lạnh nhạt nói.
U Minh hạt hoàng có tu vi Chí Thánh, huyết mạch lại cường thịnh cho dù là Chí Thánh bình thường cũng không thể so sánh được, muốn giết Minh Uyên Dạ vương là một việc hết sức đơn giản.
Nhưng Tịch Thiên Dạ không có ý tứ thả U Minh hạt hoàng thả ra, giữ lại làm át chủ bài thời khắc mấu chốt có lẽ còn có tác dụng lớn hơn. Dù sao địch nhân của hắn chính là Thiên Dạ điện chủ sau lưng.
Phân hồn Thiên Dạ điện chủ bị diệt, Minh Uyên Dạ vương chật vật chạy trốn, chỉ còn lại Tháp Âm hộ pháp lẻ loi trơ trọi đờ đẫn đứng tại chỗ, trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ hoảng hốt cùng không thể tin. Bọn hắn chuẩn bị đầy đủ như vậy, thậm chí phân hồn điện chủ cũng đích thân đến, vậy mà vô phương hạ gục một người trẻ tuổi.
"Tịch đại nhân, ta gia nhập Thiên Dạ thần điện cũng là bất đắc dĩ, nếu ngài tha cho ta một mạng thì ta nguyện ý làm trâu làm ngựa, cả đời hầu hạ ngài."
Tháp Âm hộ pháp bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu hướng về Tịch Thiên Dạ nói.
Han biết rất rõ rang, Tịch Thiên Dạ có thể Phá giải Thiên Dạ Phần Tâm Chú trong cơ thể của han ngược lại đau hàng cung không phải là chuyện không thể.
Nếu như không đầu hàng chắc chắn hiện tại hắn sẽ chết
Ánh mắt Khải Tát hộ pháp nhìn về phía Tháp Âm hộ pháp tràn đầy khinh bỉ, mới vừa rồi còn đang chỉ trích hắn phản bội Thiên Dạ thần điện. Đảo mắt kết quả mắt lại là chính mình quỳ xuống đất đầu hàng, thật châm chọc.
Bất quá hiện tại hắn cũng an tâm hơn không ít, Tịch đại nhân có lẽ thật sự có năng lực chống lại điện chủ đại nhân, nói không chừng ở bên cạnh hắn cũng hết sức an toàn.
"Giết hắn."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, không liếc mắt nhìn Tháp Âm hộ pháp lấy một chút.
Khải Tát hộ pháp nghe vậy sững sờ, giết hắn? Nhưng hắn rất nhanh đã kịp phản ứng, lúc này cười gần đi về phía Tháp Âm hộ pháp.
"A ... "
Tháp Âm hộ pháp cũng bị dọa sợ, ta đã đầu hàng quyết định hiệu trung, vì sao còn muốn giết ta?
"Tịch đại nhân, đừng giết ta ...! Năng lực của ta còn mạnh hơn Khải Tát hộ pháp, thỉnh cầu nhận ta làm nô tài đi."
Tháp Âm hộ pháp vội vàng nói ra.
Tịch Thiên Dạ có thể nhận Khải Tát hộ pháp, vì sao không thể nhận hắn?
"Tháp Âm, ngươi mạnh hơn ta cái rắm."
Trong nháy mắt Khải Tát hộ pháp đã đến gần, nghe thấy lời ấy càng phẫn nộ, hung hãn vỗ một chưởng tới trán Tháp Âm hộ pháp, sát cơ trong lòng cường thịnh.
Tháp Âm hộ pháp không có khả năng ngồi chờ chết, lúc này liền chuẩn bị phản kháng, hắn muốn đánh bại Khải Tát hộ pháp, trước mặt Tịch Thiên Dạ biểu hiện ra giá trị của mình. Nhưng rất nhanh hắn đã hoảng sợ phát hiện toàn thân mình không thể động đậy, bị một luồng áp lực vô hình bao phủ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khải Tát hộ pháp một hướng đầu của mình.
"A ... '
Một tiếng vang trầm, Tháp Âm hộ pháp chỉ kịp hét thảm một tiếng liền chết oan uổng.
Tới lúc chết hắn cũng không hiểu rõ được vì sao Tịch Thiên Dạ không chịu cho hắn một cơ hội.
"Lên đường đi."
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng bước ra ngoài dãy núi, từ đầu đến cuối mắt đều không liếc Tháp Âm hộ pháp lấy một lần.
Không thu nhận Tháp Âm hộ pháp chẳng qua là không muốn có thêm phiền phức thôi, có một người dẫn đường là đủ rồi. Đồng thời cũng là để chấn nhiếp Khải Tát hộ pháp, đây chính là ngự hạ chi đạo.
"Tuân mệnh chủ nhân."
Khải Tát hộ pháp rất cung kính nói, thái độ càng thêm kính sợ hơn trước mấy phần.
Tháp Âm hộ pháp chết đã để ý hắn thức được rằng mình trong mắt Tịch Thiên Dạ cũng không trọng yếu. Cùng lúc cũng nhận ra một điều là muốn làm chó săn cho Tịch Thiên Dạ cũng không dễ dàng gì. Vận khí của hắn rất tốt mới có thể sống sót.
"Chiến đấu kết thúc?"
Trên tường thành Yên Nhạc Hoàng thành, mọi người đưa mắt nhìn nhau, toàn bộ đều nhìn về hướng bóng lưng Tịch Thiên Dạ dần dần biến mất.
"Minh Uyên Dạ vương cũng bại, Tịch đại nhân thật mạnh."
"Ai nói nhân tộc chúng ta không có cường giả tuyệt thế, về sau người nào dám như nói như thế thì ta sẽ là người đầu tiên xé nát miệng của hắn."
"Đoàn linh hồn xuất hiện khi nãy hẳn chính là phân hồn Thiên Dạ điện chủ, vậy mà cũng bại. Tịch đại nhân quá mạnh! Trên đại lục này đoán chừng cũng không có mấy người có thể giao thủ cùng hắn."
Sau trận chiến nay, Tịch Thiên Dạ đa để lạnh hình anh vo địch trong lòng nhân tộc, được truyền tụng rất lâu sau đó.
Ngoài vạn dặm, Tịch Thiên Dạ vừa bước ra khỏi dãy núi đã bị một bóng người ngăn cản.
"Lại là ngươi?"
Lông mày Tịch Thiên Dạ hơi nhăn lại không vui nói.
Người cản trước mặt hắn chính là một nữ tử, một bộ tố y bồng bềnh như tiên, vẻ đẹp của nữ tử này có thể nói điên đảo chúng sinh.
Dung mạo người này so với Hàm Hương công chúa không kém chút nào, khí chất bên trong còn cao hơn một bậc. Nàng đứng ở đó có một cỗ ý vị xuất trần, giống như nàng chính là tiên trên trời, không thuộc về thế gian này.
" Quả nhiên Tịch công tử mắt sáng như đuốc, liếc mắt đã có thể nhận ra tiểu nữ tử, Bách Châu xin hữu lễ."
Tố y nữ tử mỉm cười nói.
Nữ tử trước mắt chính là Hà Bách Châu, chẳng biết tại sao lần này nàng xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ đã không phải là nam trang, ngược lại đổi thành nữ trang. Là Thiên Thánh, khí chất của nàng tất nhiên vượt qua tuyệt đại bộ phận nữ tử trong thiên hạ. Không phải ai cũng có thể so sánh cùng với nàng.
"Hà cô nương, vì sao ngươi cản trước đường đi của ta?"
"Nói như vậy là Tịch công tử đã ngầm thừa nhận rồi? Vậy liền đúng dịp tiểu nữ cũng chuẩn bị tới Liên Bang quốc đô, chung ta có thể làm bạn đồng hành a."
Hà Bách Châu giống như rất quen thuộc với Tịch Thiên Dạ, tự coi mình là bằng hữu đến bên cạnh hắn.
"Nếu ngươi có thể theo kịp ta, vậy ta se đồng hành cùng ngươi."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, nói xong hắn tóm lấy Khải Tát hộ pháp sau đó thân ảnh hóa thành một đoàn lưu quang trong khoảnh khắc biến mất ở phía xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]