Ngô thị tộc chủ chỉ là Thánh Thiên vương bình thường, sau khi sinh ra mười hai đạo Minh Hoàng thi văn đã không còn biến hóa nào khác.
Chỉ chốc lát sau, Tịch Thiên Dạ đã luyện chế toàn bộ người của Ngô thị nhất tộc thành thi khôi.
Mười mấy Minh Hoàng thi khôi đứng sừng sững giữa bầu trời tản ra u minh thi khí cuồn cuộn, ngay cả tu vi kém cỏi nhất thì cũng có hư ảnh mười hai cái Minh Hoàng thi văn, có thể so bì được với bán bộ Thánh Thiên vương, mà thậm chí còn mạnh hơn cả bán bộ thánh Thiên Vương.
Nhiều khí tức thi khôi khoa trương như vậy đứng cùng một chỗ quả thực là tà ác vô cùng kinh người.
Kỳ thật Ngô thị nhất tộc cũng đã sa cơ lỡ vận trong trận chiến trước kia, toàn bộ đều trọng thương và lực lượng cũng bị rút sạch nên cơ bản không còn sức chiến đấu, bằng không Tịch Thiên Dạ cũng không thể nào trấn áp luyện hóa bọn hắn một cách đơn giản như vậy được.
Cường giả của các thế lực khác nhìn những vị kia từng người từng người một bị luyện chế thành những cái xác không phải chết cũng không phải sống, những thi khôi quỷ dị lạnh như băng không có bất kỳ âm thanh gì, cả đám ai nấy tay chân lạnh buốt run rẩy không thôi.
"A!"
Có người không thể kiên trì được mà phải xoay người bỏ chạy.
Nhưng giờ phút này bọn hắn có thể chạy thoát được sao.
Mười mấy thi khôi đã được luyện hóa ngay lúc này liền truy đuổi đám người đang chạy trốn kia.
Thực lực của những tu sĩ bình thường sau khi được luyện hóa thành thi khôi không những không hề giảm xuống mà ngược lại còn cao hơn không ít.
Lực lượng cùng tốc độ thì tu sĩ cùng cảnh giới không thể so bì.
Những tu sĩ có tu vi cao nhất cũng chỉ có bán bộ Thánh Thiên vương, đụng đến bất kì một thi khôi nào dường như đều không có năng lực chống cự.
Tịch Thiên Dạ không cũng để ý đến những người khác chỉ hướng mắt về phía Điền Quy Nguyên.
Điền Quy Nguyên cũng không trốn tránh bởi vì hắn biết rõ, Tịch Thiên Dạ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tên Thánh Thiên vương chân chính duy nhất còn sót lại như hắn, hắn chắc chắn không có cơ hội đào tẩu.
"Thật không ngờ Điền Quy Nguyên ta tiêu dao nhất thế, cuối cùng lại là thua dưới tay một người trẻ tuổi như vậy."
Điền Quy Nguyên cười khổ một tiếng, tới Xương Trạch thành chính là sai lầm lớn nhất đời này của hắn.
Tịch Thiên Dạ dạo bước trong hư không, chỉ với vài ba bước đã đến trước mặt Điền Quy Nguyên, trải qua một trận đại chiến thì Điền Quy Nguyên cũng đã không còn sức lực để chiến đấu, không chỉ Thiên Vương khí tiêu hao sạch sẽ mà thương thế cũng vô cùng nghiêm trọng.
Tịch Thiên Dạ luyện hóa Điền Quy Nguyên thành thi khôi, chỉ chốc lát sau hắn đã nắm giữ bốn Thánh Thiên vương cảnh thi khôi trong tay, thế lực có thể nói đã tăng lên rất nhiều.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi quả thực chính là ma quỷ."
Nhìn Điền Quy Nguyên cũng bị luyện chế thành thi khôi, mặc dù đang được bảo hộ bên trong Vân Vụ Long Ấn Đồ thì tám người Thân Đồ Viên Kiệt vẫn có cảm giác không an toàn.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi tàn nhẫn bạo ngược như vậy, mất hết tính người, rồi ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Khuôn mặt Tư Đồ Huy không còn chút máu, sợ hãi lo lắng Tịch Thiên Dạ cũng sẽ luyện chế hắn thành thi khôi.
Tàn nhẫn sao?
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng.
Bọn hắn cướp bóc đốt giết bên trong Xương Trạch thành, giết chết người vô tội thì không tàn nhẫn?
Chỉ vì lòng tham lam mà giết chết thậm chí tru diệt cả dòng tộc của vô số gia đình cùng gia tộc vô tội.
Việc ác thao thiên như thế há có thể nhẹ tha cho bọn hắn?
Thiên hạ sinh linh đều bình đẳng, đều có quyền được sinh tồn. Không ai quy định giết những người bình thường kia là việc không đáng để ý, giết những cao thủ này chính là việc làm mất nhân tính.
Huống chi trong mắt Tịch Thiên Dạ, những tên được gọi là đại thế lực cao thủ tuyệt thế kia cũng chẳng khác gì bách tính vô tội bên trong Xương Trạch thành.
Vân Vụ Long Ấn Đồ đương nhiên không ngăn được đòn công kích của Tịch Thiên Dạ, chỉ chốc lát sau Vân Vụ Long Ấn Trận bảo hộ tám người Thân Đồ Viên Kiệt đã bị phá nát tan tành, tám tên cao thủ cấp độ bán bộ Thánh Thiên vương đều dần hóa thành Tịch Thiên Dạ thi khôi.
Về mặt nguyên tắc thì không có cái gọi là tha thứ, không phải ngươi cứ nhận sai van nài cầu xin tha thứ là mọi chuyện cần mọi chuyện đều có thể được bỏ qua.
Tịch Thiên Dạ nói muốn giết chết tất cả những kẻ cướp bóc này, vậy thì chắc chắn đã nói là làm.
Đương nhiên, bây giờ hắn đã quyết định sẽ thay đổi phương pháp giết người, thay vì thẳng tay giết chết chẳng thà luyện chế thành thi khôi để tránh khỏi lần sau lại bị một đám người vây quanh công kích lại không có cách đối phó.
Hơn năm mươi tên bán bộ Thánh Thiên vương can dự hành động đều sẽ không có ngoại lệ, cuối cùng tất cả đều bị luyện chế thành thi khôi.
Thi khí ngút trời đáng sợ như Tu La địa ngục.
"Bắt tất cả những người cùng những thế lực đã tham gia cướp bóc trong thành kia lại, dám phản kháng, giết không tha."
Sau khi Tịch Thiên Dạ nói xong liền ngồi xếp bằng, bế quan tu luyện ngay giữa không trung.
Trong trận chiến trước kia, hắn cũng không phải hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Không chỉ thân thể bị thương vô cùng nghiêm trọng, mà còn có vài vết thương tổn hại tới căn bản, Minh Hoàng Luyện Thi thuật cũng khó có thể chữa trị được ngay lập tức, hơn nữa linh hồn hắn cũng tương đối suy yếu do tiêu hao tương đối lớn, cơ bản không còn sức chiến đấu.
Nếu ngay lúc này lại có thêm một vài người hay thế lực nào xuất hiện, sợ là Tịch Thiên Dạ cũng khó mà ngăn cản được.
Dù sao chủ mưu chân chính tiến đánh Xương Trạch thành chính là Trụ Sơn hoàng bộ, Ngô thị nhất tộc cùng Điền thị nhất tộc chẳng qua chỉ là súng trong tay Trụ Sơn hoàng bộ mà thôi. Nói không chừng xung quanh Xương Trạch thành lại có thế lực cùng cao thủ của Trụ Sơn hoàng bộ mai phục.
Cũng chính vì như vậy mà Tịch Thiên Dạ muốn luyện chế tất cả mọi người thành thi khôi, mục đích chính là vì muốn khiến những thế lực trong bóng tối kia phải kinh sợ mà không dám ra tay.
Hơn năm mươi tên thi khôi mạnh mẽ bao bọc vây quanh Tịch Thiên Dạ, có thể nói là vững như thành đồng, Tịch Thiên Dạ cũng không kiêng dè điều gì trực tiếp chữa thương ngay tại chỗ.
Phố lớn ngõ nhỏ bên trong Xương Trạch thành, đều vang lên tiếng hò reo kinh thiên động địa, tất cả mọi người đều đang hoan hô đang hò hét, chỉ hận không cách nào có thể bộc lộ hết được sự hưng phấn kích động của động của mình ra ngoài.
Thắng!
Thiếu niên chiến thần kia đã thật sự một mình chiến thắng tất cả cường địch.
Ánh sáng của sự thắng lợi đã thực sự buông xuống.
Yên Nhạc hoàng bộ bọn hắn đã chiến thắng tất cả mọi người.
"Tịch Chiến Thần!"
"Tịch Vô Địch!"
"Tịch Chí Tôn!"
Trong lúc nhất thời, toàn thành đều là âm thanh kêu gào tên Tịch Thiên Dạ, hơn nữa lại vô cùng kích động gọi Tịch Thiên Dạ bằng đủ loại ngoại hiệu bá khí độc đáo. Bọn hắn có thể thắng lợi, không phải vì bọn hắn mạnh mẽ mà chỉ là sự nổ lực của một người.
Trên tường thành bắc, hết thảy Yên Nhạc hoàng bộ cấp cao cũng đều đang điên cuồng, ngay cả Khang vương cũng không để ý đến dáng vẻ mà nhảy cẫng lên một cách nhiệt huyết điên cuồng, sự hưng phấn cùng tiếng cười vang vọng khắp trời. Yên Nhạc hoàng bộ bọn hắn có một chí tôn vĩ đại như vậy lo gì không thể phục quốc.
Tô Hàm Hương nhẹ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt thật sâu nhìn thân ảnh trên cửu thiên thật lâu mà không di chuyển.
Tần Tâm Duyệt bắt lấy tay Tô Hàm Hương, chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều sôi trào lên, tâm tình kích động không nói nên lời.
Bọn hắn thắng, Tịch Thiên Dạ thật sự đã làm được, hắn lại lần nữa làm nên kỳ tích
Sau trận chiến này, Yên Nhạc hoàng bộ bọn hắn chắc chắn khí thế đại chấn, muốn tiến đánh Yên Nhạc hoàng đô một lần nữa là điều không thể được.
"Công chúa điện hạ thật sự là có một đôi tuệ nhãn."
Điền Bộ Nguyên than nhẹ một tiếng, tâm tình phức tạp, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Xem ra có một số việc chỉ có đi làm mới có thể biết được kết quả.
Lúc trước công chúa điện hạ gửi gắm hết mọi hi vọng vào một thiếu niên, hắn cùng Tần Tâm Duyệt đều cho rằng công chúa quá bất cẩn.
Nhưng khi đó là bọn hắn đã đi vào tuyệt cảnh, đã không còn cách nào khác cho nên mới không kịch liệt phản đối.
Nhưng bây giờ xem ra, tầm nhìn công chúa điện hạ rất anh minh, căn bản những những phàm tục như bọn họ không thể so sánh.
Thải Lân công chúa bay lên không trung, đứng trên cửu thiên lạnh lùng nhìn toàn bộ Xương Trạch thành nói:
"Toàn bộ những người cũng như thế lực tham gia vào việc cướp bóc chủ động đứng ra nhận tội, người nào khoanh tay chịu trói thì không giết, người nào dám can đảm phản kháng giết không tha."
Lời Thải Lân công chúa vừa dứt, bên trong Xương Trạch thành đại địa đột nhiên chui ra từng bạch cốt, những bạch cốt sinh vật kia tản ra khí tức vô cùng cường đại, toàn bộ đều là Thiên Vương cảnh sinh vật, số lượng lại nhiều vô kể, có đến ba bốn trăm đầu.
Một vài thế lực cùng cá nhân không có tham gia cướp đoạt cũng đều kinh hãi cùng tâm lạnh.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, Tịch Thiên Dạ lại nắm trong tay nhiều bạch cốt Thiên Vương như vậy, vậy mà trước nay không hề phô ra.
Không có cao thủ cấp độ bán bộ Thánh Thiên vương tọa trấn, chỉ dựa vào hơn ba trăm đầu bạch cốt Thiên Vương sợ là đã có thể tiêu diệt gọn gàng toàn bộ thế lực bọn hắn.
Ngay giờ khắc này niềm hi vọng của những đám nhân tộc đại thế lực này đều đã biến mất hoàn toàn, trong mắt tràn đầy vẻ u ám cùng tuyệt vọng mà ngoan ngoãn đứng ra tự thú.
Dĩ nhiên, cũng có một vài phần tử ngoan cố vẫn chống cự, nhưng ngay lập tức đã bị khô lâu đánh giết, âm thanh chống cự cũng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh đã hoàn toàn biến mất.
Trên quảng trường Xương Trạch thành có hơn vạn người đang tập trung tại đó, toàn bộ đều là hung thủ có can dự đến việc cướp bóc Xương Trạch thành, bọn họ đều là người đến từ các thế lực lớn,ít nhất đã có mười tính mạng chết dưới tay mỗi người bọn họ, phạm vào việc ác bên trong Xương Trạch thành, quả thực nhìn thấy mà kinh hoảng.
Tịch Thiên Dạ không giết chết tất cả mọi người, mà hắn chỉ luyện chế tất cả những người có tu vi cao bên trong những thế lực kia thành thi khôi.
Những tên có tu vi thấp thì giam giữ trong thiên lao, phế bỏ tu vi sau đó chờ những thế lực sau lưng bọn hắn đến đây bỏ tiền ra để chuộc người.
Nếu không có người chuộc thì sẽ trở thành nô dịch của Yên Nhạc hoàng bộ, làm việc cả đời để trả lại món nợ máu.
Trong một góc vắng vẻ trong tửu lâu, sắc mặt Đốc Anh cùng Đốc Trọng ảm đạm, trong mắt có vẻ sợ hãi.
Mặc dù từ đầu đến cuối hai người họ đều không lộ diện, nhưng dù sao cũng ở bên trong Xương Trạch thành rất dễ tiến vào.
Nhưng muốn đi ra ngoài lại khó như lên trời.
Hơn nữa tiếp theo đó, Xương Trạch thành chắc chắn sẽ bước vào kỳ điều tra dài hạn, nếu bị quan bịnh Yên Nhạc hoàng bộ điều tra đến bọn hắn...
Với thân phận của hai người, sợ là sẽ không có kết quả tử tế.
Sắc mặt Đốc Trọng cũng không hề dễ nhìn, là hoàng tử đã luyện tập trong quân đội từ nhỏ, mặc dù hắn không hoảng loạn sợ hãi như Đốc Anh hoàng tử, nhưng cũng hiểu rõ được tình cảnh hiện tại của bọn hắn rất nguy hiểm, một cái sơ sẩy cũng có thể mất đi tính mạng.
"Hai vị hoàng tử không cần hoảng sợ, bản tọa cứu các ngươi ra ngoài."
Đang lúc Đốc Anh cùng Đốc Trọng không biết bước tiếp theo nên là thế nào thì một luồng thanh âm nhàn nhạt vọng lại sau lưng hai người họ.
Đốc Anh cùng Đốc Trọng đột nhiên quay lại phía sau, chỉ thấy một lão giả kim bào chẳng đã hiện ra sau lưng của bọn họ từ lúc nào, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì căn bản là vô phương phát hiện ra lão, lão không hề phát ra bất kỳ khí tức cùng gợn sóng gì như là ngăn cách khỏi toàn bộ thiên địa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]