Tịch Thiên Dạ ngạc nhiên nhìn Thải Lân công chúa, nàng bị Khô Vinh tà trượng khống chế luyện hóa suýt nữa mất mạng.
Kết quả chẳng những không sợ, mà ngược lại vẫn muốn mang Khô Vinh tà trượng trên người. Nữ tử có khí phách như thế cũng là hiếm thấy.
Không sai, tu hành chính là nghịch thiên mà đi, hoặc là cá chép hóa rồng xông lên chín tầng trời, hoặc là nhỏ bé như đất cát trên mặt đất.
"Ngươi đã quyết định, vậy thì cứ lấy đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Một thanh Bán thần khí thì Tịch Thiên Dạ cũng không để vào mắt, dù cho một thanh Thần khí thả trước mặt, hắn cũng chưa chắc sẽ xem trọng.
Tà khí của Khô Vinh pháp trượng kia quá nặng, vốn chính là pháp khí U Minh tộc nên không dễ khống chế, lưu nó trên người mà không cẩn thận liền rất dễ dẫn đến phiền phức.
"Đa tạ công tử thành toàn."
Thải Lân công chúa thi lễ với Tịch Thiên dạ, bên trong mắt tràn đầy cảm kích.
Cho dù thế nào thì Khô Vinh pháp trượng kia cũng là Bán thần khí, bất kỳ ai nhìn thấy cũng không có khả năng sẽ tặng cho người khác dù cho vật này vô cùng nguy hiểm đáng sợ, tham niệm của con người chính là như thế.
Huống chi với thực lực cùng thể lực của Tịch Thiên Dạ, nếu thật sự bùng nổ chiến đấu thì hắn có đến tám phần hi vọng sẽ cướp được Khô Vinh pháp trượng.
Dưới tình huống như thế còn có thể cầm giữ nội tâm bản thân, tâm cảnh cùng khí phách đều đặt trên toàn bộ đại lục sợ là vô cùng hiếm thấy.
Thải Lân công chúa hóa thành một đoàn lưu quang, lóe lên một cái liền xuất hiện tại vị trí của Khô Vinh pháp trượng, sau đó rút ra từ bên trong nham thạch.
Khô Vinh pháp trượng biến hóa rất lớn, ánh sáng vốn màu đỏ như máu liền biến thành ám lam sắc, khí tức tà ác máu tanh cũng biến mất, thay vào đó chính là kỳ mĩ cuồn cuộn.
Nếu nhìn kỹ liền có thể phát hiện hào quang phía trên Khô Vinh pháp trượng mỏng manh hơn nhiều, hơn nữa lại không có bất kỳ ý thức thể nào phát ra, như thể một tử vật.
Ngón tay Thải Lân công chúa chỉ một điểm, Khô Vinh pháp trượng liền hóa thành một chùm ánh sáng màu lam chui vào mi tâm nàng mà không có bất kỳ kháng cự.
Rõ ràng khi bị khống chế, nàng và Khô Vinh pháp trượng đã hình thành được một chút ăn ý cùng liên hệ.
Cuối chân trời xuất hiện một đoàn lưu quang tốc độ cao bay về hướng hòn đảo, chính là Hổ Tam Âm cùng đoàn người Tô Hàm Hương.
Trong lúc hai đoàn ý thức thể của Khô Vinh pháp trượng chiến đấu, Tịch Thiên Dạ rơi vào lòng đất, Hổ Tam Âm cùng Liệt Diễm Hùng Sư Vương thì mang mấy người Tô Hàm Hương trốn vào chỗ sâu biển cả.
Lúc này trên hòn đảo gió êm sóng lặng, bọn hắn mới thận trọng trở về.
"Yêu nữ!"
"Yêu nữ kia thế mà lại không chết!"
"Tịch công tử cẩn thận, sao ngươi lại đứng gần nàng ta như vậy."
Kết quả mọi người vừa mới lên đảo, liếc thấy Thải Lân công chúa, toàn bộ đều bị dọa sợ.
"Ngươi nói ai là yêu nữ?"
Khuôn mặt Thải Lân công chúa không thay đổi trừng mắt nhìn Tô Hàm Hương, mặc dù không chỉ có mình Tô Hàm Hương nói nàng là yêu nữ, nhưng nàng lại chỉ chú ý đến Tô Hàm Hương, ai bảo Tô Hàm Hương lại xinh đẹp nhất tại đây
Tô Hàm Hương bị Thải Lân công chúa trừng mắt liền theo bản năng lùi lại một bước, rõ ràng khá e ngại nàng. Dù sao hung uy của Thải Lân công chúa trước đây vẫn hiện rõ trước mặt như cũ.
"Chư vị không cần lo lắng, nàng không phải yêu nữ, chỉ là bị tà khí khống chế mà thôi.”
Tịch Thiên Dạ ra mặt giải thích.
Không phải yêu nữ, chỉ là bị tà khí khống chế!
Mọi người nghe vậy đều sững sờ, sau đó quan sát tỉ mỉ Thải Lân công chúa, nhìn thấy Thải Lân công chúa không có ý công kích bọn hắn mới hơi buông lỏng cảnh giác.
"Tịch công tử, ngươi không bị thương chứ?"
Tô Hàm Hương nhẹ nhang bước đen bên cạnh Tịch Thiên Dạ, cẩn thận kiểm tra nói.
Chiến đấu với sinh linh đáng sợ như vậy, nàng nếu nói không lo lắng thì chính là giả tạo.
"Ngươi là người phương nào, sao lại quan tâm hắn như vậy?"
Mày phượng của Thải Lân công chúa giương lên, lần nữa đặt sự chú ý lên người Tô Hàm Hương.
"Ta là người phương nào, quan tâm ai, thì có liên quan gì đến ngươi .?
Tô Hàm Hương nghiêm mặt, đuôi lông mày cau lại, nàng khá không thích thái độ vênh váo hung hăng kia của Thải Lân công chúa.
Hơn nữa Thải Lân công chúa cũng xinh đẹp cao quý như vậy, cùng là nữ nhân thì theo bản năng sẽ xuất hiện tâm tình mâu thuẫn.
"Ơ! khí thái thật tốt! Ngươi là ai không quan trọng, nhưng ngươi quan tâm đến vị hôn thu của ta, chẳng lẽ lại không cần nói rõ lí do với ta sao?"
Thải Lân công chúa lạnh lùng nói.
Chẳng biết vì sao trong lòng nàng cũng khá tức giận. Kết thông gia cùng Nhiếp Thiên đế chủ vốn cũng chỉ ủy thân gả cho hắn cũng đã là may mắn của hắn.
kết quả đảo đi đảo lại, mỗi lần đều là nàng tranh giành tình nhân với những nữ nhân khác.
"Vị hôn phu!"
Tô Hàm Hương trợn mắt ha mồm nhìn Thải Lan công chua sau đó lại liếc nhìn Tịch Thiên Dạ, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, Tịch công tử sao lại có vị hôn thê?"
Sắc mặt Tần Tâm Duyệt băng lãnh nói, ánh mắt nhìn Thải Lân công chúa đầy địch ý.
"Ô! Ăn dấm lại không chỉ một, ngươi cũng tức giận sao? Nhưng sự thật vẫn chính là sự thật."
Thải Lân công chua như cười như không nhìn Tần Tâm Duyệt, sau đó lại nhìn sang Tô Hàm Hương.
"Nói mò! Ta chỉ là nói chuyện giúp công chúa mà thôi."
Tần Tâm Duyệt bị Thải Lân công chúa nhìn thì khuôn mặt liền hơi đỏ.
"Tịch công tử, ngươi thật là lợi hại. Đi đến đâu cũng đều có nữ tử làm bạn, hơn nữa đều là đại mĩ nữ."
Thải Lân công chúa nhìn Tịch Thiên Dạ, tựa hồ như muốn nhìn ra thứ gì đó từ trong mắt hắn.
Tịch Thiên Dạ liếc nhìn Thải Lân công chúa sau đó lại không thèm để ý nàng.
Với trí thông minh của Tịch Thiên Dạ, tự nhiên hắn sẽ hiểu ra một đạo lý, lúc các nữ nhân đang kiếm chuyện thì tuyệt đối đừng tham gia vào. Dù cho căn bản không có quan hệ gì với hắn.
"Tịch công tử, Tịch đại công tử! Mặc dù ta là vị hôn thê của ngươi nhưng cũng không muốn quản ngươi quá nhiều, ngươi nguyện ý cùng nữ tử nào thì cũng đều là tùy ý ngươi sao? Nhưng ta nhất định phải nhắc ngươi một câu, ngươi đừng cô phụ những nữ tử phổ thông. Nhưng nữ tử giống như Họa Tâm tiên tử thì ngươi tốt nhất nên tránh xa một chút, nàng ta không hề đơn giản như tưởng tượng của ngươi đâu."
Thải Lân công chúa lạnh lùng nói với Tịch Thiên Dạ vài câu, sau đó làm vạn phúc lễ thuộc về chính thất như trong quy củ, lạnh nhạt quay người mà đi.
Kỳ thật Thải Lân công chúa chưa hắn đã thích Nhiếp Nhân Hùng, nhưng vì Tô Hàm Hương thật xinh đẹp, có thể khoe sắc với nàng nên nàng có chút không vừa mắt mà thôi.
Còn Nhiếp Nhân Hùng cùng nữ nhân khác như thế nào, với khí phách của nàng thì há lại để trong lòng, trong mắt nàng chỉ có Thiên đạo mà không có tình yêu nam nữ.
"Hừ! Thần thái gì chứ!"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Hắn không hề phản bác vì hắn có thể nhìn ra Tô Hàm Hương ngày càng có nhiều tình cảm đặc thù đối với hắn. Từ góc độ của hắn thì giữa hai bên rõ ràng không quá thích hợp.
Vì để Tô Hàm Hương không có thất vọng sau cùng, cho nên tốt nhất là trực tiếp dứt khoát khiến Tô Hàm Hương hết hi vọng.
"Tịch công tử, ngươi ... "
Tần Tâm Duyệt muốn nói nhưng rồi lại không biết nói gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]