Chương trước
Chương sau
Khí thế của Tịch Thiên Dạ cùng Dương Thiến Băng đã thôi động đến cực hạn, phảng phất toàn bộ thế giới đều bị khí thế của hai người họ bao trùm, tất cả mọi người đều rung động thật sâu, tựa như sâu kiến dưới mặt đất ngước nhìn lên thiên thần tuyệt thế trên trời vậy. 

 Hiển nhiên, thấy cảnh tượng như vậy Bích Linh Thú cũng lo sợ không ngừng phát ra tiếng ai minh, nó đã có ý định đào tẩu nhưng lại bị khí cơ của Dương Thiến Băng cùng Tịch Thiên Dạ khóa chặt lại, trong lúc nhất thời không dám loạn động, nếu như đi nhầm một bước thì nhất định nó sẽ chết rất thảm. 

 "Côn Lạc Trảm Long Kiếm" 

 Đôi mắt Dương Thiến Băng phóng ra kiếm mang sắc bén, bỗng nhiên nàng phóng lên tận trời, thân ảnh duyên dáng vạch ra một đường vòng cung tuyệt đẹp sau đó chém ra một kiếm về phía Bích Linh Thú ở một góc độ không thể tưởng tượng được. 

 Bích Linh Thú trước khi chết cũng triệt để liều mạng, từng tầng tinh mang trên thân nó sáng lên hóa thành một bộ giáp thủy tinh bao phủ toàn bộ thân thể cao lớn của nó. 

 Cùng lúc đó, chỗ mi tâm của nó mọc lên một cái sừng, chiếc sừng kia xanh thẳm như biển rất mỹ lệ, vừa xuất hiện đã phóng ra một đạo thiểm điệm tinh khiết, nhanh chóng bay về phía Tịch Thiên Dạ. 

 Nó không có công kích Dương Thiến Băng mà ngược lại nó đi tấn công Tịch Thiên Dạ. 

 Bởi vì nó biết được nếu như nó công kích Dương Thiến Băng thì Tịch Thiên Dạ đằng sau nhất định sẽ giết nó. 

 Trong lòng nó, kẻ có thể đơn độc giết chết Thâm Hải Ma Qủy ngư có sự nguy hiểm cực kỳ lớn, cho nên thà rằng phải tay không đối đầu với Dương Thiến Băng nó cũng phải dành tuyệt chiêu cho Tịch Thiên Dạ. 

 "Lôi điện chi lực thật mạnh." 

 Con ngươi Tịch Thiên Dạ co rút lại, đoàn lôi điện mà xanh kia tương đối bất phàm, nó ẩn chứa lực lượng không gì sánh kịp, bất kỳ một Bán Đế nào mà đụng phải cũng sẽ bị thiêu chết ngay lập tức. 

 Tịch Thiên Dạ cũng không có chủ quan, tâm niệm vừa động liền có một bộ áo giáp đã xuất hiện trên người hắn. 

 Áo giáp màu bạc là một pháp bảo phổ thông được luyện chế bằng tài nguyên của hội đấu giá nên cũng không phải đồ vật gì cao sang. 

 Nhưng nó đã trải qua tay Tịch Thiên Dạ thì dù cho không phải bảo vật cao giai cũng tương đối bất phàm trong mắt người khác. 

 Ầm ầm! 

 Lôi điện màu xanh thẳm lóe lên liền biến mất, khi nó xuất hiện lần nữa thì đã chuẩn bị đụng lên người Tịch Thiên Dạ. 

 Nhưng áo giáp trên người Tịch Thiên Dạ lại tản mát ra một đoàn ngân quang vô cùng chói mắt, toàn bộ thiên địa như bị chiếu sáng, một cỗ khí tức quang minh chính đại bao trùm toàn bộ thiên địa. 

 "Thiên Vương chiến giáp!" 

 Liêm Văn Long không thể tưởng tượng được mà nhìn sang Tịch Thiên Dạ, kém chút nữa thì con mắt đã trừng ra ngoài. 

 Thiên Vương chiến giáp! Lại là một bảo vật cấp độ Thiên Vương mà còn thuộc hàng chiến giáp hi hữu nữa. 

 Chiến giáp còn hi hữu cùng hiếm thấy hơn so với binh khí, một kiện Thiên Vương Chiến Giáp có giá trị còn cao hơn cả hai kiện Thiên Vương Chiến Binh cộng lại. 

 Phốc phốc! 

 Đoàn ánh sáng màu xanh kia không có ảnh hưởng gì đến Tịch Thiên Dạ, đại bộ phận lực lượng đều đã bị áo giáp màu bạc hấp thu hết, một chút lực lượng còn sót lại gặp phải Minh Hoàng Thi Văn của Tịch Thiên Dạ thì căn bản không quan trọng gì. 

 "Lực phòng ngự thật mạnh." 

 Con ngươi Dương Thiến Băng co rút lại, không ngờ rằng trên người Tịch Thiên Dạ lại có chí bảo như thế. 

 Nhưng chỉ trong chốc lát nàng đã lấy lại tinh thần dồn hết tất cả lực chú ý lên Bích Linh Thú, nó đã dùng tuyệt chiêu của mình lên Tịch Thiên Dạ vậy thì bây giờ là thời cơ tốt nhất để nàng xuất thủ. 

 Côn Lạc Trảm Long Kiếm quét ngang thiên địa, đánh thẳng vào mệnh hạch của Bích Linh Thú, ý đồ nhất kích tất sát. 

 Rống! 

 Bích Linh Thú đã dùng tuyệt chiêu lên Tịch Thiên Dạ nên chỉ có thể phun ra một ngụm hàn băng chặn trước người mình để ngăn trở Dương Thiến Băng. 

 Nhưng mà Dương Thiến Băng đã vận sức để phát động ra một kích này thì một ngụm hàn băng sao có thể ngăn cản được. 

 Trong khoảng khắc hàn băng đã bị đánh thành hai nửa, lưu quang lóe lên, cự kiếm sắc bén vô cùng trảm lên người Bích Linh Thú suýt chút nữa đã phân nó thành hai. 

 Một bên khác Tịch Thiên Dạ cũng xuất thủ, bởi vì tuyệt chiêu của Bích Linh Thú đã bị Thiên Vương chiến giáp cản lại đại bộ phận nên cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với hắn. 

 Cơ hồ ngay lúc đó hắn đã xuất hiện trước mặt Bích Linh Thú, Huyền Thiên Ly Hỏa lô trong tay hung hăng ném ra ngoài. 

 Ầm ầm! 

 Huyền Thiên Ly Hỏa lô bạo tạc ầm ầm, trực tiếp đánh bay Bích Linh Thú ra ngoài. 

 Mặc dù không có như một kích đáng sợ đã giết Thâm Hải Ma Qủy ngư nhưng cũng rất cường đại. 

 Bích Linh Thú to lớn ngay lập tức bị bong tróc da thịt, không chỉ bị dính thương tích đầy mình ở bên ngoài mà lục phủ ngũ tạng bên trong cũng bị bạo tạc mạnh mẽ. 

 Chẳng biết từ lúc nào mà Dương Thiến Băng đã chặn đường Bích Linh Thú, hai tay nắm chặt chiến kiếm hung hăng trảm xuống. 

 Phốc phốc! 

 Bích Linh Thú như ngọn núi to lớn bị phân chia thành hai, huyết vũ đầy trời rơi xuống tựa như một cơn mưa màu máu. 

 "Ha ha! Huyết dịch thật là mỹ vị." 

 Hổ Tam Âm tựa như một kê tặc, ngay khi Bích Linh Thú bị phân chia thành hai thì nó đã lặng lẽ xuất hiện ở phía dưới mở cái miệng máu lớn của mình ra khẽ hấp một cái, những huyết dịch rơi từ trên cao xuống cơ hồ đều bị hắn hút vào miệng mà không để sót một giọt nào. 

 Đôi mắt Dương Thiến Băng lạnh lẽo, lại có tiểu tặc dám ăn cắp máu Thiên Vương thú, nàng đã chuẩn bị ra tay giết chết Hổ Tam Âm. 

 Bất quá, khí nàng nhìn thấy tên tiểu tặc ăn vụng máu Thiên Vương thú lại chính là chiến thú của Tịch Thiên Dạ thì ngừng lại, không có xuất thủ. 

 Không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, nàng cũng không thể đắc tội với một tên thiếu niên kinh khủng như vậy được. 

 "Tịch công tử, Bích Linh Thú đã chết, chúng ta nhanh đi trợ giúp Liêm Văn Long đi, hắn sắp không chịu đựng được nữa rồi." 

 Dương Thiến Băng nói. 

 Sau khi giết chết Bích Linh Thú thì chỉ còn lại một đầu Mặc Nham Qủy Ngạc nữa, mặc dù thực lực của nó cũng bất phàm nhưng ba người bọn họ liên thủ xuất kích thì cũng chỉ còn một con đường chết. 

 "Ha ha, hai vị đồng đạo có bản lĩnh tốt, mau tới giúp ta làm thịt con súc sinh này." 

 Liêm Văn Long cười ha ha, hắn vừa bị Mặc Nham Qủy Ngạc kích thương, lúc này vừa vặn có thể trút cơn giận. 

 Tịch Thiên Dạ cũng không có trì hoãn quá lâu liền ra tay đánh tới Mặc Nham Qủy Ngạc, dù sao giết thêm một đầu hoang thú Thiên Vương cảnh cũng được rất nhiều chỗ tốt. 

 Mặc Nham Qủy Ngạc gặp ba tên cường giả cùng cấp độ hung hăng đánh tới thì hoảng sợ căn bản không dám ứng chiến, nhanh chóng xoay người chạy. 

 "Không thể thả nó đi." 

 Liêm Văn Long quát rồi toàn lực xuất thủ, với ý đồ lưu Mặc Nham Qủy Ngạc lại. 

 "Không được, đây là cơ hội ngàn năm có một, lần sau mà muốn giết một đầu hoang thú Thiên Vương cảnh khó như lên trời." 

 Dương Thiến Băng cũng lo lắng nói. 

 Liêm Văn Long sắc mặt đại biến nói. 

 "Nhanh! Ngăn cản nó." 

 Sắc mặt Dương Thiến Băng cũng không dễ nhìn. 

 Ở trong nước Mặc Nham Qủy Ngạc chính là bá chủ, một khi để nó chui vào trong Mạc Lận Hà thì đừng có nói là người bọn họ, mà dù có thêm ba người nữa cũng không giết nổi nó, chỉ cần nó vừa vào khu nước sâu là bọn hắn liền vô kế khả thi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.