Chương trước
Chương sau
Nhân tộc trên Thiên Vương chiến hạm hưng phấn không thôi, có Tịch Thiên Dạ liên thủ với mấy người Liêm Văn Long tạo cho bọn họ có cảm giác ưu việt, đám thú triều lít nha lít nhít trước mắt kia cũng không còn đáng sợ nữa. 

 Rống! 

 Nhân loại nói chuyện, hoang thú Thiên Vương cảnh nghe cũng không hiểu nhưng từ ánh mắt chúng cũng có thể đoán được đại khái mấy phần. 

 Lúc này Bích Linh Thú cùng Mặc Nham Qủy Ngạc liền phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa, tiếng gào như thủy triều khiến từng gợn sóng lăn lăn la ra ngoài, tựa hồ trong đó ẩn chứa một lực lượng cùng với sự phẫn nộ vô cùng, có thể trực kích thương khung. 

 Hống hống hống! 

 Theo tiếng kêu của Bích Linh Thú cùng với Mặc Nham Qủy Ngạc, tất cả hoang thú trên mặt đất cũng vang lên từng tiếng gào thét của riêng mình, đám thú không sợ chết bay lên đánh vào Thiên Vương chiến hạm. 

 Hiển nhiên, nhân loại đã chọc giận triệt để nhóm hoang thú này, trong khoảng khắc vòng bảo hộ trên thuyền bị run rẩy một trận. 

 "Xuất thủ tiêu diệt hai đầu súc sinh kia." 

 Sắc mặt Liêm Văn Long lạnh lẽo, ánh mắt chất chứa sát khí nhìn sang hai đầu hoang thú Thiên Vương cảnh, chỉ cần giết chết được bọn nó thì thú triều sẽ giải quyết được rất dễ dàng. 

 "Giết!" 

 Dương Thiến Băng không do dự múa trường kiếm lao tới, hàng ngàn hàng vạn tia kiếm khí bắn về hướng Bích Linh Thú, vô cùng vô tận kiếm mang tựa như triều tịch bao trùm lấy toàn bộ bầu trời. 

 Nàng không có công kích Mặc Nham Qủy Ngạc nữa mà hoán đổi vị trí với Liêm Văn Long, để cho Liêm Văn Long kiềm chế Mặc Nham Qủy Ngạc lại còn nàng cùng Tịch Thiên Dạ liên thủ để giết chết Bích Linh Thú. 

 Dù sao Bích Linh Thú có tu vi thấp nhất nên dễ dàng diệt sát hơn. 

 Chỉ cần giết được Bích Linh Thú thì còn một mình Mặc Nham Qủy Ngạc sẽ như cá chậu chim lồng, chỉ có một con đường chết thôi. 

 Rống! 

 Thân thể Bích Linh Thú nhanh chóng bành trướng như quả cầu hơi, một tầng quang mang màu xanh ngọc như được bầu trời phủ xuống, ngăn cản tất cả công kích của Dương Thiến Băng lại. 

 "Tịch công tử, xin giúp ta chút sức lực." 

 Sắc mặt Dương Thiến Băng trịnh trọng nói. 

 Với thực lực của nàng mà muốn đơn đả độc đấu giết chết đầu Bích Linh Thú này thì tương đối khó nhưng nếu có Tịch Thiên Dạ hỗ trợ sẽ rất dễ dàng. 

 Tịch Thiên Dạ đã sớm chuẩn bị tốt, thấy vậy ném Huyền Thiên Ly Hỏa lô ra ngoài. 

 Mặc dù năng lượng được tích tụ trong Huyền Thiên Ly Hỏa lô bị tiêu hao sạch sẽ nhưng riêng bản thân nó đã là một kiện pháp bảo vô song, chỉ cần có chân nguyên rót vào là có thể bộc phát ra lực lượng kinh người. 

 Ầm ầm! 

 Huyền Thiên Ly Hỏa lô tản ra vô tận hồng mang, tựa như mặt trời chiếu sáng trên kiếm khí triều tịch của Dương Thiến Băng, cuối cùng đụng vào quang mang hộ thân của Bích Linh Thú. 

 Ầm ầm. 

 Cái vỏ cứng cỏi vô cùng cho dù hàng ngàn vạn kiếm khí của Dương Thiến Băng cũng không thể phá hủy kia bị oanh kích kịch liệt, vỡ ra một mảng lớn như cửa hang. 

 Cũng không phải là công kích của Tịch Thiên Dạ mạnh hơn so với công kích của Dương Thiến Băng mà phòng ngự của Bích Linh Thú đã đến cực hạn, lại bị lực lượng của Tịch Thiên Dạ va chạm thêm nên đã không chịu nổi mà bị phá vỡ. 

 Đại lượng kiếm khí thuận theo cái cửa hang khổng lồ kia điên cuồng chém lên Bích Linh Thú, trong khoảng khắc thân thể Bích Linh Thú tràn đầy vết thương, rất nhiều huyết dịch chảy ra. 

 Ngao ô! 

 Bích Linh Thú bị đau phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cự chưởng to lớn như núi đánh ra đập cho kiếm khí triều tịch kia bịchia năm xẻ bảy. 

 Thấy Bích Linh Thú thụ thương, Tịch Thiên Dạ tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, thân ảnh nhoáng lên một cái tựa như cơn gió xuất hiện phía sau Bích Linh Thú, Thiên Vương chiến binh ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí mềm mại như dải lụa vắt ngang thiên địa hung hăng chém lên Bích Linh Thú. 

 Nhưng đạo kiếm khí kia cũng không trảm lên người Bích Linh Thú bởi vì đôi mắt của nó đã hóa thành màu lam, hai đoàn quang mang huyền diệu vô cùng bắn ra từ đôi mắt của nó đến không gian trước mặt. 

 Sau một khắc, không gian trước mặt Bích Linh Thú ngưng đọng lại, tất cả vạn vật như bị đứng yên, kiếm khí của Tịch Thiên Dạ cũng bị đình chỉ tại chỗ. 

 "A, có ẩn chứa một bộ phận lực lượng thời gian." 

 Trong mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên một vẻ ngoài ý muốn, huyết mạch của Bích Linh Thú hiển nhiên cũng không bình thường, yêu thuật thiên phú của nó vậy mà lại ẩn chưa một bộ phận lực lượng thời gian. 

 Lực lượng thời gian vô cùng ảo diệu tương đối hiếm thấy, còn khó thấy hơn cả lực lượng linh hồn của Thâm Hải Ma Qủy ngư. 

 Nhưng mặc dù Bích Linh Thú chặn được công kích của Tịch Thiên Dạ mà không định trụ được công kích của Dương Thiến Băng. 

 Dương Thiến Băng đang ở một bên sao lại bỏ lỡ chiến tích được, ngay khi Bích Linh Thú phóng xuất ra ánh sang màu lam thì nàng đã xuất hiện, chém ra một cỗ kiếm khí xoắn ốc, hung hăng đánh tới phần lưng của Bích Linh Thú. 

 Kiếm khí hình dạng xoắn ốc kia vô cùng kinh khủng, những nơi đi qua thì không gian đều hóa thành vết rách vô tận, tựa như một kiếm kinh thiên chém thế giới vỡ vụn. 

 Hiển nhiên kiếm khí này không có đơn giản mà chính là Thiên Vương đại thuật do Dương Thiến Băng tu luyện nhiều năm mới thành. 

 Đùng! 

 Bích Linh Thú vừa mới định trụ được công kích của Tịch Thiên Dạ, căn bản không kịp ngăn cản công kích ở phía sau, chỉ có thể huy động thủ chưởng khổng lồ vỗ một chưởng xuống kiếm khí xoắn ốc kia. 

 Chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, thủ chưởng khổng lồ của Bích Linh Thú bị chia năm xẻ bảy, huyết vũ đầy trời giáng xuống nhuộm đỏ cả mặt nước Mạc Lận Hà. 

 Ngao rống! 

 Bích Linh Thú phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, bày tay phải của nó đã bị đánh đứt, hơn nữa kiếm khí kia không có đình chỉ, vẫn trảm lên người nó tạo thành một hàng vết kiếm màu máu dài ngàn trượng. 

 Tịch Thiên Dạ thấy Bích Linh Thú bị trọng thương cũng tế ra Huyền Thiên Ly Hỏa lô đụng vào người Bích Lân Thú lần nữa, đánh bay nó ra ngoài. 

 Ngắn ngủi trong chốc lát mà Bích Linh Thú đã bị đánh cho thê thảm tới cực điểm chỉ còn thoi thóp, máu chảy như suốt gần như đã bị đánh chết. 

 "Tốt! Lập tức giết con súc sinh kia đi." 

 Liêm Văn Long kêu lớn. 

 Một mình hắn kiềm chế Mặc Nham Qủy Ngạc cũng tương đối phí sức, dù sao hắn vẫn còn thương tích trong người chưa khỏi hẳn, sức chiến đấu đã không bằng lúc trước. 

 Mà Mặc Nham Qủy Ngạc thấy Bích Linh Thú sắp bị đánh chết cũng điên cuồng vô cùng, phát động công kích điên cuồng vềphía Liêm Văn Long, chiêu nào cũng là chí mạng. 

 Liêm Văn Long cũng hoài nghi, nếu như Dương Thiến Băng cùng Tịch Thiên Dạ kéo thêm một hồi nữa thì hắn có thể bị Mạc Nham Qủy Ngạc giết chết không. 

 "Tịch đại nhân cố lên!" 


 "Tốt!" 

 Tịchh Thiên Dạ gật đầu, hắn cũng biết một số hoang thú phải nhất kích tất sát, nếu không nó chạy trốn thì rất khó để lưu lại. 

 Kiếm quang sáng chói bộc phát ra từ trên người Dương Thiến Băng, tựa như một tôn Kiếm Thần sừng sững giữa cửu thiên, vô tận phong mang xé rách thiên địa thành mảnh nhỏ. 

 Tịch Thiên Dạ cũng vận chuyển "Thủy Linh Kinh" tới cực hạn, tất cả chân nguyên đều rót vào trong Huyền Thiên Ly Hỏa lô, Huyền Thiên Ly Hỏa kinh người phóng thích ra từ trong đó, hiển nhiên đang tụ một kích vô cùng đáng sợ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.