Thủ tục mua làm hết sức thuận lợi, có người bỏ ra ngàn vạn Thánh Thạch mua một tảng đá bỏ trong nhà kho trên trăm năm khiến mặt mũi chủ quản Hồng Bảo lâu đầy hồng quang.
Viên Trình Lâm cũng không nghĩ tới chính mình là người bán tảng đá kia, nàng sau khi xác định kĩ mới dám tin sự thật này.
Trong mắt Tưởng Lệ Hồng đầy ghen ghét cùng hâm mộ, tảng đá kia cuối cùng được bán đi thì Viên Trình Lâm có công lớn, khẳng định khổng thể thiếu ban thưởng.
Lại thêm khoản tiêu thụ trích phần trăm của một ngàn vạn Thánh Thạch, ăn uống mười năm sợ cũng xài không hết.
Sau khi trở thành hội viên bạch kim của Hồng Bảo thương hội thì việc mua Noãn Tâm thạch đương nhiên không cần xếp hàng, hơn nửa muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
"Nàng không hỏi nguyên nhân sao?"
Lúc trên đường trở lại buồng nhỏ trên tàu, Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói.
Với trí thông minh của Tô Hàm Hương nhất định có thể đoán ra Tịch Thiên Dạ mua tảng đá có dụng ý khác. Bất quá sự bình tĩnh của nàng hiển nhiên rất tốt, cho dù trên đường đi có hiếu kì cũng không hỏi một câu.
"Không ở chỗ ta muốn hỏi hay không, mà là ngươi có nguyện ý nói hay không."
Tô Hàm Hương rất thông minh, cũng chính là như thế nên nàng sẽ không chủ động đi hỏi thăm.
"Tảng đá chính là một khối bảo vật quý hơn nhiều so với Thâm Hải Lam Kim."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Tô Hàm Hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3714330/chuong-798.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.