Chương trước
Chương sau
Viên Trình Lâm thấy Tô Hàm Hương biểu lộ như thế liền cười khổ, hầu như tất cả khách hàng nhìn thấy tảng đá phản ứng đầu tiên đều là như thế.

Nhưng nếu thật sự trân quý như vậy thì nó sẽ không bị bày trong kho hàng tối tăm trăm năm không có người hỏi thăm.

Tưởng Lệ Hồng ôm cánh tay dựa trên trên khung cửa vẫn cười lạnh.

"Tiểu thư, mặc dù nó là Thâm Hải Lam Kim không sai, nhưng không có bất kì giá trị sử dụng, chỉ là một tảng đá lớn vừa cứng vừa ngoan cố mà thôi."

Viên Trình Lâm cười khổ nói.

'Tô Hàm Hương cũng phản ứng trở lại, biết được bên trong khẳng định có ẩn tình gì.

Nếu quả thật là một khối Thâm Hải Lam Kim, căn bản cũng không thể lấy ra bán, bởi vì bản thân nó là bảo vật vô giá.

Hơn nửa với năng lực của Hồng Bảo thương hội cũng không có khả năng giữ lại Thâm Hải Lam Kim, chín đại hoàng tộc của bộ lạc liên minh quốc đều sẽ ra tay cướp đi.

"Viên cô nương, chẳng lẽ bên trong có ẩn tình gì?" 'Tô Hàm Hương hỏi.

"Nói rất dài dòng, hơn một trăm năm trước đoàn tàu của Hồng Bảo thương. hội chúng tôi ngoài ý muốn xông vào cấm địa kỳ hải, trải qua cửu tử nhất sinh sau đó từ bên trong mang ra một khối đá lớn, chính là cự thạch màu xám trước mắt. Lúc ấy toàn bộ người của đoàn tàu đều hưng phấn vô cùng, bởi vì bọn họ nhận ra tinh điểm màu lam bên trong cự thạch màu xám chính là Thâm Hải Lam Kim trong truyền thuyết, một khối nhỏ có thể báu vật quý giá trên đại lục dẫn tới tinh phong huyết vũ. Thuyền trưởng rất vui vẻ, cùng các thuyền viên vui mừng ba ngày ba đêm."

"Nhưng mà lúc bọn họ mang cự thạch về thương hội, lại phát hiện Thâm Hải Lam Kim bên trong cự thạch căn bản không có cách nào lấy ra."

"Vì sao không có cách nào lấy ra." Tô Hàm Hương nhịn không được ngắt lời nói.

Kỳ nhân dị sĩ, Thiên Công thần tượng nhiều như vậy, chẳng lẽ kim loại bên trong một tảng đá cũng không có phương pháp nào tinh luyện ra.

"Bởi vì cự thạch không thể phá vỡ, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, cho dù năm đó Khí Thiên Thánh Trần Phiên Hải cũng không hòa tan được cự thạch, cuối cùng chỉ có thể nhìn nó bó tay không có biện pháp."

Viên Trình Lâm cười khổ nói.

"Cái gì! Khí Thiên Thánh Trần Phiên Hải đều không thể luyện hóa nó sao."

Tô Hàm Hương không thể tưởng tượng nổi, Khí Thiên Thánh Trần Phiên Hải chính là tông sư Luyện khí đệ nhất trong nhân tộc có tui vi Thánh Thiên vương, đã từng luyện chế ra Thánh Thiên vương chiến khí, thanh danh to lớn bao phủ toàn

bộ thiên hạ, không ai không biết không người không hay.

Hắn thế mà không có cách nào luyện hóa một khối đá, nói ra người nào dám tin.

"Không sai, Đại Tông sư Trần Phiên Hải cũng không có cách nào, nghe nói việc này được lưu truyền xôn xao vào năm đó."

Viên Trình Lâm nói. 'Tô Hàm Hương không ngờ rằng tảng đá lớn trước mắt có lai lịch như thế này,

nhưng nói đến hơn một trăm năm trước nàng còn chưa sinh ra, không biết được việc này cũng bình thường.

"Sau đó thì sao?"

'Tô Hàm Hương nhịn không được hỏi, bên trong cự thạch dẫu sao cũng có hàng loạt Thâm Hải Lam Kim, dù cho không người nào có thể lấy ra, nhưng cũng không đến mức bị ném bỏ trong kho không đáng một đồng. Thâm Hải Lam Kim dù cho được xem như là vật phẩm cất giữ nhưng là vật cất giữ quý giá hiếm có.

"Về sau nhân tộc bộ lạc liên bang quốc mang tảng đá đến lãnh địa Tinh Linh tộc thỉnh cầu các bậc tông sư Tinh Linh tộc hỗ trợ luyện hóa. Nhưng mà dù cho các bậc tông sư Tinh Linh tộc ra tay cũng không có cách nào luyện ra Thâm Hải Lam Kim, cuối cùng tìm khắp thiên hạ đều không có người nào có biện pháp."

Viên Trình Lâm lắc đầu, bảo vật trân quý nếu như giá trị của nó vô phương sử dụng cũng chỉ là một khối đá mà thôi.

"Chẳng lẽ không người nào đồng ý mua nó sao?"

'Tô Hàm Hương nghỉ ngờ nói, dù sao cũng chứa đựng Thâm Hải Lam Kim giá trị bất phàm, dù cho vô phương luyện ra nhưng làm vật sưu tập cũng có thể a?

"Lúc ấy, xác thực có người nghĩ xem cự thạch như vật sưu tập, hơn nửa một trong chín đại hoàng bộ Thiên Mộ hoàng bộ đại vương ra mặt, trả giá cực cao. mua cự thạch mua.

Nhưng mà mấy chục năm sau đội quân của Thiên Mộ hoàng bộ bao vây cửa chính Hồng Bảo thương hội, nhét hòn đá kia vào trước cổng chính phủ đệ hội trưởng."

"Vì sao?" Tô Hàm Hương ngạc nhiên không hiểu.

"Bởi vì Thâm Hải Lam Kim bên trong cự thạch, mỗi ngày đều giảm bớt, dựa theo phỏng đoán của Thiên Mộ hoàng bộ, chỉ cần năm trăm năm Thâm Hải Lam Kim bên trong cự thạch sẽ biến mất toàn bộ."

"Thiên Mộ hoàng bộ đại vương cho là hội trưởng thương hội chúng ta lừa gạt hắn, thế là tới cửa khởi binh hỏi tội, cuối cùng hội trưởng thương hội vừa nhận lỗi, cuối cùng tốn gấp ba lần giá cự thạch để lấy về, việc này cũng coi như dừng lại."

Viên Trình Lâm khế thở dài, ở Hồng Bảo thương hội bọn họ mà nói thì chuyện này năm đó là sự sỉ nhục mãi mãi cũng không thể quên được.

"Thâm Hải Lam Kim bên trong Cự thạch vì sao biến mất từng chút một?” Tô Hàm Hương hỏi tiếp.

"Tông sư Trần Phiên Hải lúc trước nghe việc này cũng hiếu kì, thế là mượn tảng đá nghiên cứu, cuối cùng kết luận cự thạch trước kia hẳn là một khối Thâm Hải Lam Kim hoàn chỉnh, sau này chẳng biết tại sao tinh khí không ngừng tản mát xói mòn, dần dần thoái hóa thành Ngoan Thạch, mặc dù kiên cố vô cùng nhưng không có giá trị sử dụng gì."

Tô Hàm Hương nghe trợn mắt há mồm, trong đầu tưởng tượng hình ảnh một khối Thâm Hải Lam Kim to lớn không ngừng thoái hóa.

"Tô tiểu thư, người nếu có thời gian dài quan sát nó, liền sẽ phát hiện đốm sáng mùa lam trên tảng đá lam mỗi ngày đều giảm bớt, cứ tiếp tục như thế thì nhiều nhất 300 năm nửa sẽ hoàn toàn hóa thành một khối đá. Cho nên nó căn bản không có giá trị cất giữ, dù cho dùng tiền mua về cũng là một phế thạch."

Viên Trình Lâm nói, làm viên hướng dẫn mua hàng nhưng nàng cũng là người rất trung thực, không có chút nào giấu diếm cùng lừa gạt.

Cự thạch năm đó làm hội trưởng Hồng Bảo thương hội tổn thất nặng nề, hơn nửa làm mất mặt mũi, nhưng ném đi hoặc tặng cho người khác đều không cam †âm, thế là định giá một ngàn vạn Thánh Thạch, ai sẵn sàng mua thì mua.

'Tô Hàm Hương chưa bao giờ thấy sự việc không thể tưởng tượng như thế, nhìn cự thạch màu xám suy nghĩ xuất thần.

"Này! Các người cuối cùng có mua hay không, đứng đấy cũng mệt mỏi."

Tưởng Lệ Hồng dựa trên khung cửa hơi mất kiên nhẫn, ngữ khí lạnh lẽo thúc giục nói.

"Mua! Dĩ nhiên mua."

Lời nói chính là Tịch Thiên Dạ, hắn vỗ vỗ tảng đá, trong mắt tương đối hài lòng.

"Được! Vậy thì mua."

'Tô Hàm Hương mặc dù không biết vì sao Tịch Thiên Dạ muốn mua một khối Ngoan Thạch, nhưng Tịch Thiên Dạ nếu nói, nàng sẽ không cự tuyệt, dù cho chỉ là một tảng đá nát mà thôi.

Một tảng đá nát mà thật sự có đồ đần độn mua!

"Đồ vật chúng ta muốn, ngươi xử lý thủ tục đi."

'Tô Hàm Hương quay người mà ra, tương đối dứt khoát lưu loát nói.

Tịch Thiên Dạ càng không khách khí, trực tiếp thu cự thạch vào trong không  phách đá, một khi rơi vào trong tay Tịch Thiên Dạ mà muốn lấy ra là điều không thể nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.