Chương trước
Chương sau
Trương Căn Sinh ngăn không cho Trương Tiểu Thuận nói tiếp, hắn không biết vị Hàm Hương công chúa nổi danh thiên hạ của Yên Nhạc bộ lạc kia lại xuất hiện trong Khố Trát Bộ Phủ, nhưng dù thế nào thì chuyện đó không phải chuyện mà bọn hắn có thể tham dự vào. 

 Điền Bộ Nguyên lườm tổ tôn Trương Căn Sinh một chút cũng không nói gì thêm, dù sao thì chỉ là hai hương dã thảo dân đang thảo luận mà thôi. 

 Trong tiểu viện lịch sự tao nhã, không có quá nhiều người hầu cùng tỳ ngữ nhưng đó chỉ là mặt ngoài thôi, trong đó còn ẩn nấp rất nhiều khí tức cường đại. 

 "Tịch công tử, Hàm Hương công chúa chính là nữ nhi được đại vương Yên Nhạc bộ lạc sủng ái nhất, tin tưởng rằng ngươi cũng biết được một chút. Lần này mong ngài hãy toàn lực mà chữa trị, nếu không Yên Nhạc đại vương mà nổi giận thì chúng ta cũng không đảm đương nổi." 

 Sắc mặt Tần Tâm Duyệt trịnh trọng nói, nàng nói như vậy cũng có mấy ý cảnh cáo trong đó, nhắc nhở Tịch Thiên Dạ chớ có làm loạn. 

 Mặt khác, nếu Tịch Thiên Dạ không có biện pháp trị liệu cho công chúa thì nàng cũng hi vọng Tịch Thiên Dạ để lại Thánh Diễm hoa, dù sao nó cũng có thể làm chậm lại một chút thương thế cho công chúa. 

 "Yên tâm đi, nếu đã tới đây thì nhất định ta sẽ hết sức." 

 Tịch Thiên Dạ phảng phất không có nghe thấy ý uy hiếp trong lời nói của Tần Tâm Duyệt, thần sắc đạm mạc nói. 

 "Tham kiến Tần tướng quân." 

 Đi đến trước một gian nhà gỗ, có bốn thị nữ đang bước ra từ bên trong cung kính thi lễ với Tần Tâm Duyệt nhưng ánh mắt các nàng lại tụ tập toàn bộ lên người Tịch Thiên Dạ, đôi mắt có mấy phần cảnh giác. 

 Bất luận người xa lạ nào tiếp cận công chúa đều là mục tiêu các nàng để ý tới, huống chi người trước mắt này còn rất trẻ, trên bờ vai lại còn có một quái điểu khí tức tà ác đang ngồi lên nữa, xem ra cũng không phải kẻ lương thiện. 

 Tịch Thiên Dạ nhìn những thị nữ kia một chút, họ đều là nữ tử còn trẻ đẹp và tu vi cũng không thấp, chí ít cũng đến cảnh giới Đại Thánh rồi, thậm chí người cầm đầu còn tu thành Vương cảnh. 

 "Người này là lang y mà ta tìm cho công chúa, tên Tịch Thiên Dạ." 

 Tần Tâm Duyệt chỉ vào Tịch Thiên Dạ, thản nhiên nói. 

 Lang y? 

 Bốn thị nữ nghe thấy vậy cũng không dám lãnh đạm, hiện tại bệnh tình của công chúa đang rất nghiêm trọng, không thể trì hoãn việc chữa bệnh được. 

 Được Tần Tâm Duyệt dẫn đường nên Tịch Thiên Dạ rất dễ dàng bước vào trong nhà gỗ nhỏ, trong nhà gỗ trang trí rất đơn giản, trên mặt bàn đặt một tử kim lô, mùi đàn hương nhè nhẹ tản mát ra từ trong đó. 

 Cuối nhà gỗ có một chiếc giường lớn chạm khắc hoa điêu tinh xảo, từng tầng từng tầng bao phủ chiếc giường gỗ lại, loáng thoáng có thể thấy được một thân ảnh linh lung tú lệ trong đó. 

 "Bệnh tình của công chúa không phải bị tổn thương mà là một loại kỳ độc như giòi trong xương ậy, vô luận sử dụng biện pháp gì cũng khó diệt trừ tận gốc được." 

 Tần Tâm Duyệt lo lắng nhìn qua người trên giường, nàng biết rõ loại kịch độc đó tương đối đáng sợ, nghe nói trong cả nhân tộc không có ai có thể trị tận gốc loại kỳ độc này, toàn thế giới chắc chỉ có Tinh Linh Quốc mới có biện pháp nhổ tận gốc nó. 

 "Ta đi xem một chút." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 Nói xong liền xốc màn che lên, đi về phía giường lớn. 

 Ồ! 

 Vừa mới xốc màn che lên đã có một cỗ hương khí kỳ quái đập vào mặt, không giống bất luận hương liệu nào mà lại khiến người ta có cảm giác rất tự nhiên, không nỡ bỏ đi. 

 "Mùi hương thân thể!" 

 Hổ Tam Âm đang buồn bực ngồi xổm trên vai Tịch Thiên Dạ tự nhiên phấn chấn tinh thần hẳn lên, kinh dị nhìn sang phía Hàm Hương công chúa. 

 Loại hương khí đó không phải do bất kỳ hương liệu nào mà được phát ra từ thân thể, hơn nữa nó cũng không phải là hương khí bình thường, nếu trường kỳ ngửi mùi hương này có thể tăng gấp rưỡi khả năng tu luyện. 

 Trong Thái Hoang thế giới này, nười có được mùi thơm loại này tương đối hiếm thấy, mười vạn năm chưa hẳn đã xuất hiện một lần. 

 "Một khối vụn của thế giới tàn phá thôi mà lại xuất hiện một nhân tộc có hương thể, thế giới đã từng là tổ giới của Tinh Linh tộc quả nhiên không đơn giản." 

 Hổ Tam Âm tấm tắc kêu kì lạ, trong yêu tộc có một loài tên là Thiên Hương Hồ, trời sinh đã có khả năng xuất hiện mùi thơm thân thể, đó cũng là chủng tộc dễ xuất hiện mùi thơm thân thể nhất. 

 Mà nhân tộc muốn xuất hiện mùi thơm thân thể còn khó hơn Thiên Hương Hồ gấp trăm nghìn lần, cả lịch sử của loài người cũng không có mấy ai. 

 Tịch Thiên Dạ không biểu tình, cũng không ngạc nhiên như Hổ Tam Âm, bất kỳ thể chất nào xuất hiện trong mắt hắn cũng không kỳ quái, đã từng đứng ở trên đỉnh của vũ trụ, bất kỳ thiên kiêu tuyệt sắc nào hắn đều đã gặp qua. 

 Một đương xuyên qua tầng tầng cấm chế, rốt cục cũng tới gần chiếc giường lớn. Một nữ tử da trắng nõn, băng cơ ngọc cốt, khéo léo đẹp đẽ, mặc dù sắc mặt không dễ nhìn, bị bao phủ bởi một màu đen nhánh nhưng vẫn không thể che giấu nổi dung mạo tinh tế của nàng. 

 Tịch Thiên Dạ đã từng gặp qua không ít tuyệt thế giai nhân nhưng khi thấy người nằm trên chiếc giường lớn kia cũng phải hai mắt tỏa sáng. 

 "Không hổ là người có hương thể, nữ tử có mùi thơm thân thể trong truyền thuyết đều là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Đáng tiếc nàng không phải Cổ Ma tộc, nếu không bản tọa nhất định sẽ thu nàng làm đồ đệ." 

 Hổ Tam Âm gật gù đắc ý xen chút tiếc hận nói. 

 Có lẽ sau khi trải qua thần chiến thời thượng cổ, dù đến tận bây giờ hắn vẫn có ý kiến rất lớn giữa các chủng tộc, không tin tưởng gì ngoài Cổ Ma tộc, trong mắt hắn những chủng tộc khác đều là địch nhân tiềm ẩn, bảo hắn bồi dưỡng một tu sĩ nhân tộc căn bản không có khả năng. 

 "Nguyên lai là loại độc này." 

 Tịch Thiên Dạ khoanh tay, trong mắt lóe lên sự thâm sâu lẫn hồi ức. 

 "Tịch công tử cũng biết loài độc này? Cũng khó trách! Ám Dạ chi độc đại danh đỉnh đỉnh trên thế giới, được xưng là đệ nhất kỳ độc, tu sĩ giống Tịch công tử tự nhiên cũng biết." 

 Tần Tâm Duyệt thấy Tịch Thiên Dạ biết loại độc này thì than nhẹ mộ tiếng. Phàm là người có chút kiến thức cơ hồ đều biết đến thiên hạ đệ nhất kỳ độc. 

 Kỳ thật nàng căn bản không trông cậy vào việc Tịch Thiên Dạ có thể chữa trị loại độc này, dù sao trong toàn bộ thế giới cũng chỉ có tinh linh tộc có thể chữa trị tận gốc nó. 

 Những người khác một khi trúng độc dù không phải tử vong ngay lập tức cũng phải chịu tổn thương đến thân thể, mãi mãi bị độc tố tra tấn. 

 Gọi Tịch Thiên Dạ tới đây chỉ là hi vọng hắn thấy bệnh tình của công chúa nặng nên không cướp đoạt Thánh Diễm hoa đi. 

 "Loại độc này thuộc về loại ám dạ chi độc, khó trách các ngươi thúc thủ vô sách." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói 

 "Độc đạo chi thuật của Ám Dạ Thần Quận vậy mà lại xuất hiện ở đây." 

 Hổ Tam Âm ngưng trọng nói. 


 "Bất quá mặc dù loại độc này có nguồn gốc đến từ một mạch của Ám Dạ Thần Quân nhưng cũng đã bị phân hóa ra thành một tiểu thuật nhỏ bé không biết bao nhiêu lần rồi, giá trị cũng không đáng nhắc đến." 

 Hổ Tam Âm lườm Hám Hương công chúa trên giường một chút khinh thường nói. 

 "Loại độc này không phải là Ám Dạ chi độc mà là Thiên Dạ chi độc. Hoặc là nói năm đó Thiên Dạ Thánh Tổ căn cứ vào Ám Dạchi độc để sáng tạo ra loại độc thuật này." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.