Khố Trác bộ lạc Bộ phủ, từ mặt ngoài nhìn vào cơ hồ như không có sự khác biệt, vẫn ngay ngắn rõ ràng như thường ngày.
Nhưng bên trong nội phủ Bộ phủ thì nửa tháng trước đã phòng bị nghiêm ngặc, ba bước một trạm gác năm bước một đội gác.
Tất cả các nô bộc, hộ vệ, thị nữ đều phải sạch đi, chỉ có những nhân vật quyền cao chức trọng của Khố Trác bộ lạc mới có tư cách tự do xuất nhập.
Lúc này bên trong một toà nội phủ đình viện, một nữ tử áo tím sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẫy, cả người đều đắm chìm trong lửa giận.
"Ngươi thật quá bất cẩn, Thánh vật chữa bệnh cho công chúa mà lại làm mất, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ...."
Một người đàn ông trung niên đi tới đi lui trong đình viện, sắc mặt tương đối không dễ nhìn, mặc dù một mực ra vẻ trấn định nhưng trong mắt lại không thể che nổi sự kinh hoàng cùng thất thố.
Thánh vật chữa bệnh cho công chúa lại bị Khố Trác bộ lạc hắn làm mất, nếu công chúa xãy ra chuyện gì thì hậu quả khó mà lường được, không thể nói trước được toàn bộ Khố Trác bộ phủ có thể sẽ tru di cửu tộc mà chết.
"Phụ thân, thật xin lỗi."
Nữ tử áo tím cúi thấp đầu quỳ trên mặt đất, không dám nhìn cha mình. Nàng tương đối hiểu rõ chính mình lần này sai lầm nghiêm trọng như thế nào, một sơ sẩy rất có thể bị diệt tộc hoạ.
"Ngươi xác định đồ vật chính là thất lạc bên trong Ma Nhĩ Tư Đề thành?"
Nam tử trung niên thở sâu, đè nén sự sợ hãi cùng hoảng loạn trong lòng nói.
"Nữ nhi vạn phần xác định, sau khi vào thành ta kiểm tra thì thánh vật vẫn bình yên vô sự nhưng sau khi trở lại Bộ phủ thì không cánh mà bay."
Nữ tử áo tím khẳng định. Thánh Diễm hoa bị mất, vậy thì nhất định là đã xãy ra vấn đề trong thành.
"Thiếu phủ chủ, chúng ta cũng khẳng định Thánh Diễm hoa chắc chắn mất tại bên trong thành. Hơn nữa chúng ta đang nghi ngờ những người phát sinh xung đột với chúng ta trên đường trở về."
Hai tên hộ vệ của nữ tử áo tím quỳ trên đất, sắc mặt ảm đạm mồ hôi lạnh tràn trề, cả người đều đang run rẩy.
Thánh Diễm hoa mất đi thì hai người bọn họ khó mà thoát khỏi tội, nếu không thể đem Thánh Diễm hoa tìm trở về thì tính mạng nhất định khó bảo toàn.
Thậm chí không cần Yên Nhạc bộ lạc bên kia đến vấn trách mà chỉ cần Khố Trác bộ lạc đã có thể chém hai người bọn họ thành từng mảnh.
"Lẽ nào lại vậy, dám ở Ma Nhĩ Đề Tư trộm đồ vật của Bộ phủ chúng ta, chán sống rồi sao."
Nam tử trung niên nện một quyền khiến chiếc bàn vỡ nát. Lông tóc lão dựng cả lên tựa như con sư tử phẫn nộ.
"Phụ thân, nếu nữ nhi đoán không sai thì những người kia vẫn còn trong thành, bây giờ chúng ta lùng bắt toàn thành có lẽ còn kịp."
Đại tiểu thư Cao Hồng Lệ của Khố Trác bộ lạc quỳ trên đất noid, chuyện tới bây giờ nàng chỉ có thể tận lực bù đắp, chỉ mong thượng thiên thương hại giúp nàng tìm được Thánh Diễm hoa trở về, để không liên luỵ đến gia tộc cùng bộ tộc.
"Tìm! Tất cả mọi người của Bộ phủ, toàn bộ đi ra ngoài tìm cho ta, dù đào ba thước đất cũng phải tìm những người kia về."
Thiếu chủ phủ của Khố Trác bộ lạc dùng âm thanh vô cùng lạnh lẽo nói.
Rất nhanh một tin tức liền bao phủ toàn thành, toàn bộ Ma Nhĩ Đề Tư thành chỉ cho phép vào mà không được ra. Hàng loạt quan binh xuất hiện trong thành truy quét mấy người Tịch Thiên Dạ.
Trong một khoảng thời gian mà toàn bộ thành trì đều lâm vào trạng thái sợ hãi.
Mấy người Tịch Thiên Dạ không hề chạy trốn, cũng không cố ý che dấu tung tích, chỉ trong chốc lát sau thì người của Khố Trác bộ lạc đã khoá chặt Thiên Hương các.
…
Không bán mà cho, hơn nữa lại là một gốc Thiên Vương dược hiếm thấy, Tần Tâm Duyệt cũng thật mạnh bạo.
Chỉ là Tịch Thiên Dạ lại cảm thấy có chút kỳ quái, Tần Tâm Duyệt vì sao lại muốn đưa Thiên Vương dược cho hắn, chẳng lẽ nhìn ra được gì từ người hắn?
"Không sai, chỉ là một gốc Thiên Vương dược mà thôi, tặng nó cho người tài năng như các hạ cũng khá xứng đáng."
Tần Tâm Duyệt mỉm cười nói.
"Tặng thật không?"
Tịch Thiên Dạ đùa nói.
"Vậy thì cũng không được."
Tần Tâm Duyệt nói.
"Muốn gì cứ nói thẳng ra đi, đừng nói những thứ vòng vo vô ích."
Hổ Tâm Âm hơi mất kiêng nhẫn hỏi.
Hắn cùng Tịch Thiên Dạ cũng không phải đồ ngốc, sao lại có thể không nhìn ra nữ nhân xinh đẹp trước mắt đang có yêu cầu.
Tần Tâm Nguyệt nghe vậy nghiêm mặt nói:
"Hai vị đều là người tài ba, nếu nguyện ý giúp Yên Nhạc bộ lạc chúng ta làm việc thì chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi, Thiên Vương dược chỉ là một chút tâm ý, về sau sẽ không ngừng có tài nguyên đưa lên."
"Thì ra là muốn mời chào chúng ta, muốn Hổ gia làm việc cho Yên Nhạc bộ lạc các ngươi, thật không biết trời cao đất rộng."
Hổ Tam Âm cười lạnh nói, nó kiêu ngạo đẳng nào mà một thổ dân của bộ lạc nhỏ lại dám mời chào.
Tịch Thiên Dạ mặc dù không nói chuyện, nhưng trong ánh mắt cũng đã nói rõ thái độ.
Tần Tâm Duyệt khẽ nhíu mày, nàng không ngờ hai người trước mặt lại cao ngạo như vậy, lại không để Yên Nhạc bộ lạc vào mắt.
Dù thế nào thì Yên Nhạc bộ lạc bọn hắn cũng là một trong chín đại Hoàng bộ của Nhân tộc. Bất kỳ người nào cũng muốn ôm chặt Chiếc Chân Vàng này, xem bộ dáng hai người lại giống như một chút cũng chẳng thèm để mắt tới.
Mặc dù Yên Nhạc bộ lạc phát sinh biến lớn, nhưng trước mắt thì người bên ngoài biết được lại không nhiều, huống chi lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù cho suy yếu thì Yên Nhạc bộ lạc cũng không thể khinh thường.
"Tần các chủ, chúng ta đến Thiên Hương các chỉ là vì muốn mua sắm vật tư, nếu nguyện ý bán ra thì ta có thể đưa ra một cái giá khiến ngươi vừa ý để đem Thiên Vương dược đi, nếu không nguyện ý ta cũng không bắt buộc."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Làm việc cho Yên Nhạc bộ lạc đương nhiên là không có khả năng, hắn không có thời gian rảnh rỗi như vậy.
"Yên Nhạc bộ lạc chúng ta vô cùng có thành ý, hơn nữa thù lao nhất định khiến ngươi hài lòng, bằng hữu có thể suy nghĩ lại một chút?"
Tần Tâm Duyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, hai người trước mắt dứt khoát không phải hạng người bình thường, nếu mời chào được chắc chắn sẽ có chỗ trọng dụng.
Hơn nữa tình huống bây giờ quá đặc thù, vì an nguy công chúa, nàng nhất định phải dùng hết toàn lực lưu giữ hai người. Dù sao Vương cảnh cao thủ tại Khố Trát bộ lạc đều hết sức hiếm thấy, huống hồ tồn tại đỉnh tiêm như Tứ cảnh vương trở lên thì thật sự quá khó tìm.
Trong lúc Tần Tâm Duyệt đang trầm tư suy nghĩ làm sao để mấy người Tịch Thiên Dạ lưu lại, bên ngoài Thiên Hương các bỗng vang lên từng đợt rối loạn.
Trên đường xuất hiện hàng loạt quan binh, tầng tầng lớp lớp vây quanh Thiên Hương các, một con kiến cũng chui không lọt.
"Người nào, lại dám tới Thiên Hương các giương oai, chán sống rồi phải không?"
Chủ sự Trần Đại Anh của Thiên Hương các nhìn đám quan binh đang gây ồn ào bên ngoài, sắc mặt lạnh lẽo, lại có thể có người dám đến Thiên Hương các gây rối, trước nay đều chưa từng sảy ra.
"Thiếu phủ chủ, giữa ban ngày ban mặt mang binh vây Thiên Hương các thì có chút không ổn, dù sao Thiên Hương các...."
Một tên tướng sĩ có chút thấp thỏm nói bên tai Cao Trình Giang, dù sao hậu trường của Thiên Hương các cũng chính là Yên Nhạc bộ lạc.
"Không có gì nhưng cả, chỉ cần có thể tìm lại được thánh vật, dù cho có đốt Thiên Hương các đi cũng sẽ không tiếc."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]