Chương trước
Chương sau
Mấy vạn năm lịch sử đã bị Mộ Thương triệt để tiêu hủy, có rất nhiều bí mật tu sĩ Nam Man đại lục đều không biết. 

 Nhưng là một trong ngũ đại thế lực siêu nhiên của Thiên Cơ thánh thành thì họ tự nhiên cũng giữ một chút tư liệu đã từng được xưng là cấm kỵ tuyệt mật. 

 Sau khi những tài liệu kia dần dần được công khai, cừu hận của tu sĩ Nam Man đại lục đối với Mộ Thương đại lục càng thêm trầm trọng, thậm chí có người còn chủ trương quy mô tiến công Mộ Thương thánh thành, triệt để hủy diệt Mộ Thương thánh thành. 

 "Viên mãn Đế Cảnh! Nếu những tài nguyên tuyệt thế của Nam Man đại lục được nắm giữ trong tay người Nam Man đại lục thì tiêu diệt Mộ Thương thánh thành là chuyện trong tầm tay." 

 Ánh mắt Dương Thiên Khuyết nóng bỏng, cảm xúc sục sôi. 

 Vốn dĩ mục tiêu của hắn chỉ là trở thành Đế Cảnh, một khi thành đế liền áp đảo chúng thánh, siêu thoát khỏi phạm trù phàm nhân. 

 Nhưng bây giờ, sau khi thấy đế giả bị đánh giết như kiến hôi, thấy được uy năng vô thượng của cao giai đế giả khiến nội tâm hắn vô cùng hừng hực. 

 Một ngày kia, hắn cũng phải trở thành chí cường giả như Thần Long thiên nữ, hắn nhất định phải làm được. 

 Không chỉ Dương Thiên Khuyết nghĩ như vậy, những người khác cũng là như thế, toàn bộ những người tự phụ thiên phú cao tuyệt tại Nam Man đại lục đều nghĩ như vậy. 

 Sau khi biết tại Chân Mộc linh thổ có cơ duyên trở thành viên mãn Đế Cảnh, tất cả mọi người đều bắt đầu rục rịch, không thể kiềm chế khát vọng trong nội tâm. 

 "Chân Mộc linh thổ sắp xuất thế, lần này Thiên Cơ thánh thành chúng ta nhật định phải chia một chén canh." 

 Trần Như Phong gấp siết chặt nắm đấm, ánh mắt hừng hực. Hiện tại Nam Man đại lục không cần chắp tay nhường Chân Mộc linh thổ cho Mộ Thương, chỗ tốt đều sẽ dành cho Nam Man đại lục, là Thái Tử của Thiên Cơ thánh thành, hắn chắc chắn sẽ có cơ hội bước vào Chân Mộc linh thổ. 

 Tịch Thiên Dạ uống rượu ngon, trong mắt cũng có mấy phần hứng thú, Chân Mộc linh thổ nếu tốt như vậy nói không chừng cũng có thứ mà hắn cần. 

 "Thái tử điện hạ, đế chủ vừa mới truyền đến tin tức nói danh ngạch đi Chân Mộc linh thổ đã phân phối không sai biệt lắm, Tử Tiêu vương triều sẽ có một ít danh ngạch, nếu thái tử điện hạ có hứng thú thi đế chủ sẽ lưu cho ngài một cái. Có điều mặc dù Chân Mộc linh thổ khắp nơi là bảo, nhưng cũng không phải nơi yên bình, đi hay không đi, thái tử điện hạ cần phải nghĩ kỹ." 

 Ngọc Châu giỏi nhìn mặt nói chuyện, liếc mắt liền nhìn ra ý nghĩ của Tịch Thiên Dạ nên lập tức lên tiếng. 

 Làm thiếp thân thị nữ của Thái Tử, kỳ thật cũng là người mà Nhiếp Thiên đế chủ an bài bên cạnh Nhiếp Nhân Hùng làm cầu nối câu thông giữa hai người. 

 "Há, trong Chân Mộc linh thổ có nguy hiểm?" 

 Tịch Thiên Dạ hỏi. 

 "Nô tỳ không rõ lắm, chuyện liên quan tới Chân Mộc linh thổ thì ngay cả đế chủ cũng không biết nhiều. Thế nhưng đế chủ nói Chân Mộc linh thổ hết sức cổ quái, có thượng cổ cấm trận đặc thù, đế giả không thể bước vào, chỉ có tu sĩ dưới đế giả mới có thể vào Chân Mộc linh thổ." 

 Ngọc Châu nói như vậy. 

 "A." 

 Tịch Thiên Dạ nghe vậy thì trong mắt lóe lên một vệt kinh ngạc. 

 Không ngờ đế giả trở lên không thể vào Chân Mộc linh thổ, như vậy thì các thế lực lớn của Nam Man đại lục muốn đạt được chỗ tốt tại Chân Mộc linh thổ thì chỉ có thể ký thác trên người đám hậu bối đệ tử. 

 Quả nhiên ba ngày sau, Thiên Cự phong truyền ra tin tức, Chân Mộc linh thổ sắp mở ra, Thiên Bảo thánh thành liên hợp Thiên Cơ thánh thành xuất ra 300 danh ngạch thả trên đại lục để cạnh tranh, phàm là đế giả trở xuống mà có thiên phú đều có thể cạnh tranh. 

 Tin tức này vừa ra, toàn bộ Nam Man đại lục đều một trận ầm ầm, tất cả mọi người đều chú ý đến Thiên Cơ thánh thành. 

 300 danh ngạch không nhiều, nhưng cũng không ít. 

 Hiển nhiên, chút danh ngạch này đều là cơ duyên mà Thiên Bảo thánh thành và Thiên Cơ thánh thành lấy ra cho các thế lực khác tại Nam Man đại lục. 

 Dù sao thì Chân Mộc linh thổ cũng thuộc về Nam Man đại lục, sau này nếu có phát sinh xung đột với Mộ Thương đại lục thì các thế lực khác tại Nam Man đại lục cũng không thể quay lưng làm ngơ. 

 Cho nên Thiên Bảo thánh thành và Thiên Cơ thánh thành không độc chiếm cơ duyên đi Chân Mộc linh thổ, nhiều ít cũng lấy ra một điểm cho mọi người. 

 Nhóm thế lực khác trên đại lục nghe vậy, tự nhiên cả đám đều mừng rỡ như điên, dù sao thì so với Thiên Bảo thánh thành và Thiên Cơ thánh thành thì bọn hắn không đáng nhắc tới, dù họ không cho bọn hắn chút chỗ tốt nào thì bọn hắn cũng không có biện pháp nào. Có 300 danh ngạch cho bọn hắn cạnh tranh, dù sao cũng hơn không có cái nào. 

 "Tại sao phải đem danh ngạch cho những thế lực vô dụng nhỏ yếu kia, bọn hắn không có năng lực bảo hộ Nam Man đại lục, có tư cách gì nhúng chàm cơ duyên trong Chân Mộc linh thổ." 

 Dương Thiên Khuyết không vui nói. 

 Căn cứ theo tin tức mà Thượng Nguyên tông lấy được, Chân Mộc linh thổ ba ngàn năm mới mở ra một lần, hơn nữa mỗi lần đều hạn chế số lượng, cụ thể nhiều ít hắn không rõ ràng, nhưng chắc chắn sẽ không quá nhiều. 300 danh ngạch, nếu cho Thượng Nguyên tông hoặc Thiên Cơ thánh thành thì chắc chắn có thể khiến thế lực của họ gia tăng thật nhiều. 

 Không chỉ Dương Thiên Khuyết, một số tu sĩ Thiên Cơ thánh thành cũng hết sức không vui. Dù sao thì Chân Mộc linh thổ cũng nằm tại Thiên Cơ thánh thành, lẽ ra tất cả nên thuộc về Thiên Cơ thánh thành, dựa vào cái gì mà lại phải phân cho những thế lực khác trên đại lục. 

 Thiên Bảo thánh thành chiếm nhiều danh ngạch nhất là bởi vì Thiên Bảo thánh thành đủ mạnh, có lực lượng đối kháng với Mộ Thương thánh thành, bọn hắn không có lời nào để nói. 

 Nhưng những thế lực nhỏ yếu thậm chí ngay cả đế giả cũng không có lại được chia danh ngạch thì không thể chấp nhận nổi. 

 "Ngu xuẩn, Chân Mộc linh thổ thuộc về Nam Man đại lục không thuộc về Thiên Cơ thánh thành, chẳng lẽ các ngươi muốn cô lập Thiên Cơ thánh thành khỏi Nam Man đại lục sao?" 

 Họa Tâm tiên tử lạnh lùng nói. 

 Người thông minh đều rõ, Thiên Cơ thánh thành không thể đại biểu Nam Man đại lục, Thiên Bảo thánh thành cũng vậy. 

 Chỉ bằng lực lượng của Thiên Cơ thánh thành và Thiên Bảo thánh thành thì không thểchống lại Mộ Thương đại lục. 

 Chỉ khi liên hợp toàn bộ thế lực của Nam Man đại lục mới có thể chiến một trận với Mộ Thương đại lục. 

 Cho nên chuyện liên quan tới Chân Mộc linh thổ, không phải là Thiên Bảo thánh thành và Thiên Cơ thánh thành không muốn độc chiếm, mà là không dám độc chiếm. 

 "Không sai nha nữ oa, không ngờ ngươi cũng hiểu được việc này, không tệ không tệ, không hổ là đệ nhất thiên tài của Tán Sĩ liên minh, được lão già Lục Hoàng kia xem như người nối nghiệp." 

 Bỗng nhiên, trên trời vang lên một thanh âm tương đối cổ quái. 

 Yêu khí kia kinh người tới cực điểm, tựa như bao phủ toàn bộ thế giới. 

 "Đông hải ra yêu! Yêu tộc đến." 

 Trong Vân Đoan thiên cung, một số đế giả bỗng nhiên đứng lên, rung động nhìn về phía chân trời. 

 Bọn hắn sớm đã đoán trước, khi Chân Mộc linh thổ xuất thế, Yêu Hoàng thánh thành và Phù U thánh thành chắc chắn sẽ không ngồi yên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.