Chương trước
Chương sau
"Họa Tâm người này tâm tư khó lường, chủ động tiếp cận ngươi khẳng định còn có một mục đích nào đấy mà không thể cho ai biết, tốt nhất ngươi nên cách xa nàng một chút."

'Thải Lân công chúa lạnh lùng nói. "Vậy còn ngươi? Chẳng lẽ mục đích của ngươi rất đơn thuần sao?"

Tịch Thiên Dạ cười nói, Nhiếp Nhân Hùng căn bản không quen biết gì Thải Lân công chúa hết, gặp còn chưa gặp nói gì đến nảy sinh tình cảm hay không, Hải tộc đáp ứng thông gia khẳng định có mục đích nào sau đấy.

'Thải Lân công chúa nghẹn lời, một lúc sau hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, hiển nhiên không muốn nói chuyện với Tịch Thiên Dạ nữa.

"Nhiếp Nhân Hùng, hi vọng ngươi nhớ kỹ, bất kể thế nào thì ngươi cũng đã là thông gia với Hải tộc, phụ mẫu đã quyết làm thông gia thì không thể làm trái lại. Đã là hôn phu của Hải tộc, vậy ngươi cũng nên có dáng vẻ của một vị hôn phu Hải tộc, đừng làm cho ta mất mặt ở bên ngoài."

'Thải Lân công chúa đạp không lên trời, mấy bước liền trở về Hải Loa Tiên Cung, nhưng giọng nói bá đạo cường thế vẫn vang vọng trong thiên địa.

Họa Tâm tiên tử nhìn qua bóng lưng Thải Lân công chúa lông mày cau lại, người này quả nhiên không dễ đối phó, một phen diễn kích của nàng không mang lại bất cứ hiệu quả nào.

Tịch Thiên Dạ cũng nhìn theo Thải Lân công chúa, đột nhiên cười lớn rồi cúi đầu, lạnh nhạt uống rượu.

"Nhiếp huynh, vị hôn thê này của ngươi thật là hung hăng a! Ngươi thật sự muốn cưới nữ nhân như thế làm vợ sao? Không sợ hôm sau liền phải quỳ xuống ván gỗ, gụi gai à?"

Ánh mắt Chu Bách Hà cổ quái nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.

"Nhiếp lang đừng sợ, nếu sau này nàng dám khi dễ ngươi thì ta nhất định không bỏ qua cho nàng."

Họa Tâm tiên tử lén trở về bên cạnh Tịch Thiên Dạ, trong đôi mắt có ba phàn u oán - ba phần ảm đạm - ba phần bất đắc dĩ.....Bộ dáng kia thật là khiến người khác thương tâm đến rơi lệ, trái tim những người ái mộ Họa Tâm tiên tử trong Họa Các đều đau như cắt, nước mắt đầm đìa, tràn đầy oán niệm nhìn về Tịch Thiên Dạ.

Vì sao Họa Tâm tiên tử lại thích tên hỗn đãn Nhiếp Nhân Hùng kia cơ chứ, thà rằng vì hẳn mà chịu ủy khuất, vì hắn thương tâm rơi lệ cũng nhất quyết không rời bỏ.

"Tiên tử cần gì như thế chứ?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, ý đồ muốn phá hư sự đính hôn giữa hắn và Thải Lân công chúa đã không thành rồi mà vẫn còn tâm tình diễn kịch sao.

"Nhiếp lang đừng nản chí, rồi chúng ta sẽ có biện pháp thôi."

Họa Tâm tiên tử chủ động ôm lấy tay Tịch Thiên Dạ, phảng phất còn an ủi ngược lại hắn.

Chu Bách Hà hứng thú nhìn qua Họa Tâm tiên tử, mặc dù hắn không rõ giữa Nhiếp Nhân Hùng và Họa Tâm tiên tử xảy ra chuyện gì, nhưng với những hiểu biết của hắn về Nhiếp Nhân Hùng thì khẳng định hắn không quá quan tâm đến Họa Tâm tiên tử, nếu nói giữa hai người có cái gì mà tình sâu như biển thì khẳng định là giả.

Thời gian sau đó, bầu không khí trong Họa Các tương đối cổ quái, tất cả mọi người đều uống rượu giải sầu, không ai nói chuyện, dù chỉ một - hai câu cũng không hề có.

Trải qua màn nháo động trước đó, Họa Tâm tiên tử tựa hồ càng không quan tâm cách nhìn của người khác, cứ dính chặt lấy Tịch Thiên Dạ, con ngươi tinh xảo thi thoảng nhìn vè phía Thiên Cự Phong, tựa hồ đang cố ý chọc giận vị Thải Lân công chúa kia.

Bất quá so với Thải Lân công chúa, điều mà Họa Tâm tiên tử tò mò hơn cả chính là vì sao Nhiếp Nhân Hùng không vạch trần nàng, mặc kệ nàng diễn kịch càn quấy, chọc giận Thải Lân công chúa.

Theo lý mà nói thì một người bình thường sẽ không thể nào giúp đỡ kẻ thù đi chọc giận hôn phu của mình được chứ? Dù rằng chưa từng thấy vị hôn thê kia phần nào, căn bản không có bất cứ cảm tình gì nhưng thế thì vẫn phải mạnh hơn so với kẻ thù a.

Chẳng lẽ....Nhiếp Nhân Hùng thật sự thích nàng sao?

Chẳng biết tại sao, trong lòng Họa Tâm tiên tử như có con mèo bắt được thứ gì đó, hành vi cổ quái của Nhiếp Nhân Hùng khiến cho nàng rất muốn biết nguyên nhân trong đó.

Hải Loa Tiên Cung phóng thẳng lên trời, rất nhanh liền biến mất trong mây mù. 'Thải Lân công chúa chắp tay sau lưng, đứng bình tĩnh ở trên cung điện, đôi

mắt lam ngọc lạnh lùng nhìn về phía Họa Các xa xa.

"Công chúa cần gì phải tức giận, một nam nhân thối mà thôi, mà nghe nói tên Nhiếp Nhân Hùng kia còn văn không thành võ chẳng phải, chính làm một công tử hoàn khố vô năng."

Một cung nữ xinh đẹp đứng sau Thải Lân công chúa bất bình thay cho chủ nhân của mình.

"Họa Tâm có vấn đề, hành vi của nàng đều chỉ đơn thuần muốn chọc giận ta, mục đích hẳn là muốn phá hư liên minh giữa Tử Tiêu vương triều và Hải `

Thải Lân công chúa thản nhiên nói.

Còn có một câu mà nàng chưa nói, đó là khi giao thủ với Họa Tâm, nàng từng phát giác được một cỗ sát khí khiến cho đến cả nàng cũng kinh sợ trong nháy mắt.

Luồng sát khí này vô cùng đáng sợ, tuyệt đối không chỉ đơn giản như tranh giành tình nhân như thế, nàng tin rằng chỉ cần có cơ hội, Họa Tâm tuyệt đối sẽ không do dự xuất thủ giết chết nàng.

"Nàng ta chắc chắn có vấn đề gì đó."

Thải Lân công chúa nói khẽ, sau khi trở về nhất định phải điều tra tỉ mỉ lai lịch của Họa Tâm một chút.

Thời điểm Họa Tâm vang danh Thiên Cơ thánh thành năm đó tương đối đột nhiên, nói không trừng trong đây còn có bí mật gì không muốn người khác biết.

"Công chúa, sao người lại muốn gả cho Nhiếp Nhân Hùng, hắn căn bản không xứng với ngài a." Tiểu cung nữ tuổi không lớn tuổi lắm kia vẫn có chút bất bình cho công chúa

nhà mình, ủy khuất nói.

Công chúa nhà nàng chính là đệ nhất thiên tài, đệ nhất mỹ nữ của Thiên Cơ thánh thành, mà càng là Hải Hoàng tương lai, Nhiếp Nhân Hùng căn bản không xứng với công chúa. Thiên kiêu kinh diễm tuyệt thế trẻ tuổi trên đại lục nhiều như vậy, sao hết lần này đến lần khác lại chọn một tên thái tử cực kỳ phế vật này chứ.

"Ồ, vậy ngươi cho rằng người nào xứng với bản công chúa?"

Thải Lân công chúa thích thú hỏi lại.

Tiểu cung nữ này tương đối được Thải Lân công chúa sủng ái, cũng không cố kị gì, trực tiếp nói.

"Chí ít cũng nhất định phải là thiên kiêu tuấn kiệt trên Thiếu Đế bảng mới xứng với công chúa điện hạ đi."

"Như là Mộ Thương Phi Tuyết mới xứng với công chúa."

Tiểu cung nữ có chút hưng phấn nói, trong đôi mắt của của nàng khi mà nhắc đến Mộ Thương Phi Tuyết tràn đầy vẻ sùng bái.

"Mộ Thương Phi Tuyết?" Thải Lân công chúa khẽ lắc đầu, thản nhiên nói. "Hắn cũng không xứng."

Tiểu cung nữ sững sờ, thầm tặc lưỡi, Mộ Thương Phi Tuyết còn không xứng sao? Tâm mắt của công chúa nhà mình thật là cao hơn cả trời nha.

Bất quá ngay cả Mộ Thương Phi Tuyết mà công chúa còn chướng mắt, sao. lại vừa ý Nhiếp Nhân Hùng?

Chẳng lẽ Nhiếp Nhân Hùng còn ưu tú hơn Mộ Thương Phí Tuyết.....đây đúng là chuyện cười.

"Ai nói bản công chúa muốn gả cho Nhiếp Nhân Hùng?"

Thải Lân công chúa hơi ngạc nhiên, hỏi lại.

"Ơ, nhưng mà....?"

Tiểu cung nữ có chút không rõ ràng lắm.

"Là Nhiếp Nhân Hùng muốn gả cho bản công chúa."

Thải Lân công chúa thản nhiên nói.

Tiểu cũng nữ nghe vậy trợn mắt lên, thế thì khác nhau chỗ nào chứ?

Bất quá rất nhanh, vẻ mặt của tiểu cung nữ liền ngưng trọng lại, ngạc nhiên nhìn về phái công chúa nhà mình, kinh ngạc thốt lên.

"Không phải ở rể, chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi, Nhiếp Thiên Đế Chủ đáp ứng sẽ để Nhiếp Nhân Hùng lưu lại Hải tộc một thời gian, nhưng cũng không phải là ở rể"

Thải Lân công chúa lắc đầu, nói.

Ở rể là một phương thức thông gia không bình đẳng, sau khi gả vào nhà gái thì cần đổi tên sửa họ, nói cách khác thì từ nay về sau sống là Hải tộc, chết cũng. là Hải tộc.

Thái tử Tử Tiêu vương triều không đến mức bị coi khinh đến thế đi, nếu không chuyện liên minh giữa Tử Tiêu vương triều và Hải tộc các nàng dù là bước đầu cũng không thể thành công.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.