Chương trước
Chương sau
Toàn bộ rừng hoang nguyên thủy đều lâm vào hỗn loạn, tất cả Đế Huyết Ma Thú bình thường vẫn luôn sinh hoạt trong phế tích cổ thành đều tiến vào khu rừn tìm kiếm tung tích của Hàn Ngọc.

Bất quá sau khi Hàn Ngọc tiến vào khu rừng liền như muối bỏ biển, vô cùng khó tìm kiếm.

Sau một ngày, ở một sườn đồi phía bắc khu rừng hơn ba triệu dặm, Tịch Thiên Dạ mang theo Kim T¡ La Hoàng Điều và Càn Thâm Dịch gặp lại Hàn Ngọc.

Huyết Ma Thú không tìm được Hàn Ngọc nhưng Tịch Thiên Dạ là chủ nhân của nàng, giữa hai bên có liên hệ tâm linh, muốn tìm được nàng vô cùng đơn giản.

"Chủ nhân, Ngọc Lôi Thần Điện chủ đã vẫn lạc." Hàn Ngọc nhìn thấy Tịch Thiên Dạ, sắc mặt có chút chán nản nói ra.

Vị thần linh Ngọc Thần Sơn kinh thái tuyệt diễm năm đó vì trấn áp một trong cửu đại ác thú - Khiếu Thiên Tam Âm Hổ đã hi sinh chính mình, chỉ để lại truyền thừa ở trong Ngọc Lôi Thần Diện, chờ người hữu duyên đến tiếp nhận.

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Mấy chục vạn năm trôi qua, Thần cũng không thể sống lâu như vậy được, nếu lúc trước không vẫn lạc thì bây giờ cũng sẽ không tồn tại trên thế gian, thiên địa luân hồi, đại đạo tự nhiên mà thôi."

Thần của Thái Hoang thế giới cũng chỉ là tu tiên giả Hợp Thể cảnh của Tu Tiên Giới mà thôi, tuổi thọ cực hạn của một tu sĩ Hợp Thể sẽ rất ít khi vượt qua mười vạn năm, trong thiên địa này không có cái gì bất hủ vĩnh hằng, Tiên Đế cũng sẽ có một ngày hóa thành hư vô.

"Thu hoạch của ngươi ở trong Ngọc Lôi Thần Điện thế nào?”

Tịch Thiên Dạ nhìn qua Hàn Ngọc, phát hiện khí tức của nàng có biến hóa không nhỏ.

Mặc dù tu vi không có thay đổi, nhưng tinh — khí - thần cả người lại hoàn toàn khác biệt, phảng phất thăng hoa.

Truyền thừa của một vị thần trong Ngọc Lôi Thần Diện đã được nàng đạt được không sót tí gì.

Mà nàng còn từ chỗ Ngọc Yên Thượng Thần nơi đó đã đạt được rất nhiều bí pháp và tuyệt học thất truyền.

Như là Đại Côn Động Thần Ngọc Bất Diệt Thể đã sớm thất truyền từ thời thượng cổ, đó chính là một trong những pháp môn tu luyện Thần Ngọc Bất Diệt Thể cường đại nhất của Ngọc Thần Sơn.

Ngọc Thần Sơn là một tông môn nhân tộc cổ xưa nhất ở Thái Hoang thế giới, chẳng những truyền thừa cổ xưa mà còn phức tạp, mênh mông như biển sao.

Vẻn vẹn Thần Ngọc Bất Diệt Thể liền có mấy chục - hơn trăm chủng lại khác biệt, một khi tu luyện Thần Ngọc Bất Diệt Thể đến mạnh nhất thì nghe nói đến cả 'Tổ Thần cũng không thể làm hư hao chút nào.

Chỉ là thương hải tang điền, trong năm tháng dài đằng đẳng, rất nhiều thần thông và bí thư kinh thiên động địa của Ngọc Thần Sơn đều đã sớm thất truyền.

"Hàn Ngọc yên lặng vạn năm, vừa mới phục sinh lại liền bị vây khốn trong Sinh Mệnh Cấm Khu, vốn không có lòng tin đi xung kích cảnh giới cực cao - Thiên Thánh, nhưng hiện tại thì Hàn Ngọc đã có lòng tin thử một lần."

Hàn Ngọc tràn đầy tự tin trong lòng.

Thiên Thánh còn hiếm thấy hơn cả Đế giả, nếu không phải tuyệt thế kỳ tài vạn năm không một mới có thể đạt được.

Nếu như là Thần Ngọc Thiên Nữ ở vạn năm trước thì Hàn Ngọc còn có chút lòng tin đi xung kích Thiên Thánh, chỉ là đã chôn xương vạn năm, khi được phục. sinh thì đã đang ở trong Sinh Mệnh Cấm Khu, sự hùng tâm tráng chí hóa thành bất đắc dĩ.

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, Thiên Thánh ở Thái Hoang thế giới đã thuộc về cảnh giới cao nhất, phàm phu tục tử không thể thành thánh, người có thể tu thành Thiên Thánh thì tương lai đều có thể xưng Tôn làm Tổ.

Với thiên phú của Hàn Ngọc muốn đột phá Thiên Thánh cũng không khó, chỉ là pháp tắc ở trong Sinh Mệnh Cấm Khu không được đầy đủ, điều kiện tài nguyên có hạn, đột phá Đế cảnh còn vô cùng khó khăn huống chỉ là Thiên Thánh, càng thêm hư vô mịt mờ.

Nhị Kiếp Bán Đế có hai con đường để đi, một là trực tiếp thành Đế, cách này tương đối đơn giản, con đường khác chính là đột phá Thiên Thánh, sau đó chính là Chí Thánh.

Đương nhiên, từ xưa đến nay người có dũng khí, quyết tâm và thiên phú dám đi theo con đường thứ hai lác đác không có mấy người.

Trong Ngọc Lôi Thần Điện, thật ra Hàn Ngọc đã có thể tùy thời đột phá thành Đế, nhưng bị nàng miễn cưỡng áp chế lại.

Không thành Thiên Thánh, thậm chí là Chí Thánh thì dù đột phá Đế cảnh cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi.

"Hàn Ngọc, ngươi chính là truyền nhân của Ngọc Yên Thượng Thần, há lại có thể tùy tiện bái người khác làm chủ."

Bỗng có một giọng nói vang lên.

Hả?

Tịch Thiên Dạ nhíu lông mày lại, nhìn về phía ống tay áo Hàn Ngọc.

Từ ống tay áo Hàn Ngọc bay ra một đoàn quang mang, đó là một thanh trường kiếm màu bạc đẹp đế tinh tế, tản ra quang mang vô cùng thần thánh, cổ lão mà uy nghiêm.

"Đại tổ binhl"

Tịch Thiên Dạ cũng hơi ngạc nhiên.

Đừng nhìn thanh tiểu kiếm màu bạc kia nhỏ bé tinh xảo, nhưng ở Thái Hoang thế giới chính là một món đại tổ binh vô cùng đáng sợ.

Quyền thế và địa vị thân phận của Thiên Dạ Thánh Tổ trong Nhân Tộc Thiên Vực năm đó ngập trời, đứng đầu trong rất nhiều Thánh Tổ nhưng cũng chỉ có một món đại tổ binh mà thôi, mà còn bị cường định các phía ngấp nghé, thèm nhỏ dãi mãi không thôi.

Mặc dù đại tổ binh không phải thần khí, nhưng nếu rơi vào trong tay một số Thánh Tổ thì sẽ là vũ khí đáng sợ nhất.

Tiểu kiếm màu bạc kia lóe lên quang mang, một lão nhân mặt mũi hiền lành, mặc áo bào màu trắng xuất hiện trước mặt mấy người, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ.

"Chủ nhân, đại tổ binh này chính là bảo vật mà Ngọc Yên Thượng Thần ban cho ta, tên là Ngọc Lưu Tổ Kiếm, ẩn chứa lực lượng thời gian hiếm thấy, lão nhân áo trắng này chính là kiếm linh của Ngọc Lưu Tổ Kiếm."

Hàn Ngọc thấy kiếm linh của Ngọc Lưu Tổ Kiếm tự mình bay ra, sợ chủ nhân hiểu lầm nên vội vàng giải thích.

Khí linh bình thường chỉ có thần khí mới có thể dựng dục ra.

Bất quá một chút đại tổ binh đỉnh phong đặc thù cũng có thể có cơ duyên dựng dục ra khí linh.

Như là Ngọc Lưu Tổ Kiếm ẩn chứa lực lượng thời gian hiếm thấy, dù không quá mạnh nhưng cũng đủ để đứng đầu tất cả đại tổ binh. Từ việc Ngọc Yên Thượng Thần coi Ngọc Lưu Tổ Kiếm như là trân bảo, luôn mang trên người là có thể hiểu được.

"Hàn Ngọc, ngươi chính là truyền nhân của Ngọc Yên Thượng Thần, địa vị vô cùng cao quý, tương lai tất nhiên uy chấn nhân tộc, trở thành chí tôn tuyệt thế, há có thể tùy tiện bái người khác làm chủ."

Kiếm linh nhìn Tịch Thiên Dạ từ trên xuống dưới, ánh mắt vô cùng sắc bén, cảm thấy tức giận và bất bình vì Hàn Ngọc.

"Hàn Ngọc có thể có hôm nay đều nhờ vào chủ nhân ban tặng, mặc kệ ngày sau Hàn Ngọc có vinh hoa phú quý hay là gian khổ lập nghiệp, chủ nhân vẫn mãi mãi là chủ nhân trong lòng Hàn Ngọc."


Nếu không một trong cửu đại ác thú - Khiếu Thiên Tam Âm Hổ trong truyền thuyết thượng cổ chuyên lấy Thần làm thức ăn há lại bị Ngọc Yên Thượng Thần trấn áp ở đây.

Truyền nhân của Thượng Thần vang danh thiên hạ như thế lại cam nguyện làm nô bộc của một thanh niên bình thường không chút đặc biệt nào thế này, kiếm linh không thể nào chấp nhận.

Tịch Thiên Dạ cười mà như không cười nhìn qua kiếm linh, thản nhiên nói.

"Ngươi thật sự là khí linh của Ngọc Lưu Tổ Kiếm?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.